THẦY LANG - Trang 33

nhỉ? Phải rồi gốc rễ! Bộ rễ cứng cáp nhất cũng chẳng giúp được gì, nếu
không có cái gì mà bám. Ồ!... Chó má thế đấy... cái cuộc đời này...

Lưỡi của y mỗi lúc một thêm líu lại. Rốt cuộc y ngáp dài, tựa người

vào tường và ngủ thiếp đi.

Bằng chút tri thức còn sót lại. Vin-tru-rơ lặp đi lặp lại trong đầu óc:

- Như cái cây bị trốc cả gốc rễ... Như cái cây bị trốc cả gốc rễ...

Chắc là ông mới ngủ chưa lâu, vì khi bị lay người rất phũ phàng, chợt

tỉnh lại, khó khăn lắm ông mới mở mắt ra và đổ kềnh xuống dưới đất. Rượu
chưa kịp bay hơi hết. Trên bàn lại có chai vốt-ca mới, ngoài người bạn rượu
đêm qua, còn có thêm ba kẻ lạ mặt nữa. Giáo sư Vin-tru-rơ khó khăn lắm
mới hiểu được mình đang ở chốn nào, và một nỗi đau lại đột ngột nhói lên
khi ông nhớ tới Bê-a-ta. Ông vùng đứng lên, xô đổ cả ghế trên đường đi ra
cửa.

- Hây, này thưa ông! - Chủ quán gọi với theo ông.

- Cái gì?

- Thế ông không làm ơn trả tiền hả?... Hóa đơn bốn mươi sáu zuốt-ty.

Vin-tru-rơ máy móc rút ví ra khỏi túi, chìa cho hắn một tờ bạc.

- Ôi, ngân kìa! Phiu, phiu, - một ông bạn rượu khẽ huýt sáo.

- Câm mõm lại, tên thứ hai gầm lên.

- Đrô-giơ-giức! - Tên thứ ba gọi, - anh giả vờ ngớ ngẩn đấy à! Trả lại

tiền thừa cho ông khách! Trông hắn kìa!

Chủ quán nhìn y hằn học, đếm tiền và trả lại cho Vin-tru-rơ.

- Còn mày nữa đấy, đồ khốn nạn, - hắn gầm gừ, - cứ lo cho cái thân

mày ấy.

Ông Vin-tru-rơ hoàn toàn không lưu tâm gì đến chuyện ấy và bước ra

phố. Tuyết rơi dầy đặc, ướt át, nhưng mặt đường và vỉa hè vẫn giữ nguyên
màu đen vì tuyết bị tan ngay. Chính giữa đường, một đoàn xe chở đầy than
đang lăn bánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.