THẦY LANG - Trang 31

Đúng không? Tất nhiên, cũng có những giây phút có thể nhòm vào tâm hồn
người khác

[10]

. Đó là những giây phút của tai họa. Bộ giáp phục bị phanh

ra, vỡ ra, xuất hiện những khe hở to, nhỏ. Ồ... thí dụ như trong tình huống
của chính Người vào lúc này đây, thưa thủ lĩnh! Đã có cái gì đó, nặng nề
lắm, cán qua Người thì phải.

Y cúi sát mặt bàn, dán chặt vào giáo sư Vin-tru-rơ đôi tròng mắt màu

xanh chằng chịt gân máu của mình.

- Đúng chứ? - Y hỏi gằn.

- Vâng. - Giáo sư gật đầu.

- Tất nhiên rồi! O-biê-ghin-xki phẫn nộ kêu lên. Tất nhiên rồi! - Một

con người chuộng sự yên tĩnh như ta không thể bước đi một bước mà
không va phải sự ngu xuẩn của loài người! Bởi lẽ, cội nguồn của mỗi bi
kịch chính là sự ngu xuẩn!... Thế sao? Quả bong bóng hay đôi cà kheo?...
Anh bị phá sản, bị người ta tống cổ khỏi ghế thứ, bộ trưởng hay bị vỡ
mộng? Hả?... Đàn bà ư?... Cô ta phản bội anh phải không?

Vin-tru-rơ cúi đầu khẽ đáp:

- Nàng bỏ tôi...

Mắt O-biê-ghin-xki lóe lên một nỗi điên giận.

- Thế thì đã sao! - Y gầm lên. Đó là quái gì kia chứ!

- Đó là gì? - Vin-tru-rơ túm lấy tay y. - Đó là gì?... Đó là tất cả. Tất cả!

Trong giọng nói của ông hẳn phải có cái gì đủ để thay thế cho lý lẽ

mạnh nhất, bởi O-biê-ghin-xki lập tức bình tĩnh trở lại, y cúi người và nín
bặt. Mãi mấy phút sau y mới lại cất giọng nói khe khẽ, nghe như một lời
than vãn:

- Cuộc đời thật là tồi tệ, còn tôi toàn gặp vận xúi xo. Tôi ghê tởm mọi

thứ chuyện tình cảm, vậy mà số phận cứ vung tay ném hoài trên đường tôi
đi đủ mọi nạn nhân của chuyện tình cảm. Quỷ xui ma khiến đây mà...
Không nghi ngờ gì nữa, đó chỉ là chuyện tương đối. Một người thì chùy có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.