THẦY LANG - Trang 330

hãy tin rằng tôi sẽ giành lại được tự do cho ông bằng bất kỳ giá nào, ông
Kô-si-ba ạ.

Trên mặt thầy lang hiện lên một nụ cười buồn bã.

- Tự do?... Nhưng... tôi được tự do mà làm gì?...

Hai người trẻ tuổi nhìn nhau kinh ngạc và Lê-sếch lắc đầu.

- Đó chỉ là sự buồn phiền thoáng qua thôi. Xin ông chớ nghĩ thế...

- Tại sao bác lại nói thế?

- Con bồ câu nhỏ ạ, - ông An-tô-ni thở dài. - đúng là cũng chẳng cần

phải nói đâu. Chẳng có gì mà nói. Cầu Chúa ban cho cháu niềm vui sướng
và sự yên ổn, con bồ câu nhỏ bé... Nào, đã đến lúc rồi, xin từ biệt... Còn về
tôi, một lão già, thì xin đừng bận tâm đến làm gì nữa...

Ông nặng nề cúi chào và quay về phía cửa.

- Ông Kô-si-ba! - Lê-sếch gọi theo.

Nhưng ông bước vội và đã vào đến hành lang. Ông bước mỗi lúc một

gấp hơn khiến người cai ngục không theo kịp, phát cáu:

- Sao lão cứ đi như bay thế hả? Chậm lại! Tao phải cuồng chân vì mày

à?

Thầy lang bước chậm lại và cúi đầu.

- Cô tiểu thư ấy là gì với mày? - Cai ngục hỏi. - Họ hàng hay người

thân quen?

- Cô ấy à? - Thầy lang nhìn y đờ đẫn. - Cô ấy?... Làm sao tôi biết được

ạ...

- Thế tại sao mày lại không biết được kia chứ?

- À, thì con người đối với con người, một ngày kia có thể là tất cả,

nhưng sang ngày khác... đã chẳng là gì.

- Cô ấy gọi mày là bác.

- Gọi thì thiếu gì cách. Tên gọi chỉ là một thứ trống rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.