Rồi ông ngồi xuống.
Giá có ai lúc ấy đưa mắt nhìn giáo sư Đô-bra-nhe-xki chắc đều phải
kinh ngạc. Giáo sư đột nhiên tái mặt, ông làm một động tác như định vùng
đứng lên khỏi ghế ngồi, miệng ông há ra...
Song không một ai để ý đến điều ấy. Tất cả mọi người đều đứng dậy,
vì các vị quan tòa đi nghị án. Sau khi họ bước ra, những tiếng trò chuyện
ồn áo râm ran khắp phòng, nhiều người vây quanh Ko-rơ-trưn-xki, chúc
mừng anh đã tiến hành một cuộc bào chữa tuyệt vời. Một số người ra hành
lang hút thuốc.
Giáo sư Đô-bra-nhe-xki cũng theo chân họ. Tay ông run bắn lên khi
rút hộp thuốc lá ra. Ông tìm đến một chiếc ghế nhỏ đặt trong góc xa xa và
nặng nề ngồi phịch xuống.
Phải. Ông đã nhận ra người ấy, bây giờ ông đã biết chắc chắn: thầy
lang An-tô-ni Kô-si-ba chính là giáo sư Vin-tru-rơ.
- Chính cái giọng nói ấy!
Ôi, không bao giờ ông quên được giọng nói ấy. Thì đã bao nhiêu năm
ông từng nghe nó vang lên kia mà. Thoạt đầu, với tư cách một sinh viên y
khoa trẻ măng, sau đó với tư cách là một người tập sự, rồi là bác sĩ mới
hành nghề được một nhà khoa học lớn cưu mang... Sao ông không nhận ra
ngay những đường nét ấy nhỉ! Sao ông không nhìn thấy chúng dưới bộ râu
nhọn kia!
Mà thôi! Ngay cả trước đó, trước khi trông thấy An-tô-ni Kô-si-ba,
ông cũng thật ngu ngốc biết bao khi chỉ biết ngạc nhiên ngắm nhìn những
dấu vết trên các bệnh nhân của ông ta! Ông không tài nào hiểu nổi làm sao
một ông lang vườn lại có thể thực hiện một cách thiên tài đến thế những ca
mổ mà chính ông, giáo sư Đô-bra-nhe-xki cũng phải ngần ngại!
- Nhẽ ra ngay lập tức ta phải nhận ra có bàn tay ông ta ở đây! Ta thật
ngu ngốc!