THẦY LANG - Trang 377

- Ha, tiếc thật. Thế mà tôi đã định là, nhân lễ "tân gia", đúng vào ngày

ông chuyển tới Lu-đơ-vi-kốp, tôi sẽ tặng ông một bộ đồ mổ hoàn chỉnh...

Chàng chờ hiệu quả, nhưng thầy lang giả vờ không nghe thấy lời mời

mọc hấp dẫn kia. Ông lấy cốc trên giá xuống, soi chúng lên ánh sáng và bắt
tay và việc rót trà.

Khi họ đã ngồi và bàn, Ma-rư-sia nói:

- Hôm nay chúng cháu nộp lễ đính hôn. Bốn tuần nữa sẽ là ngày cưới

của chúng cháu.

- Thế nào ông An-tô-ni cũng phải đến dự cưới của chúng tôi đấy nhé!-

Lê-sếch kêu lên.

- Không có tôi thì cũng chẳng sao. Tôi không hợp với các ông bà lớn

có mặt ở đấy đâu. Ở đây tôi vẫn chúc anh chị thành tâm như ở gần thôi.

- Ông không muốn làm chứng cho ngày vui của chúng tôi, ngày lễ của

chúng tôi!

- Bác An-tô-ni!

- Sao lại không, - thầy lang gật đầu. - Bác sẽ đến nhà thờ kia mà, còn

làm chứng ư... Thì chính bác ngay từ đầu đã chứng kiến tất cả những vui
buồn của anh chị đó thôi, ơn Chúa, mọi việc đã được kết thúc theo ý anh
chị.

- Ồ, ông An-tô-ni, - Lê-sếch sửa lại, - mọi sự mới chỉ là bắt đầu. Mới

chỉ là bắt đầu niềm hạnh phúc lớn lao của chúng tôi, niềm hạnh phúc mà
chúng tôi đã giành được sau biết bao trở ngại, phải đánh đổi biết bao nước
mắt và lo buồn, và thất vọng... thật lạ lùng khi nghĩ rằng chúng tôi đã phải
chịu đựng ngần ấy nỗi xấu xa...

- Thế càng tốt cho anh, - thầy lang nghiêm trang nói.

- Sao lại tốt ạ?

- Bởi hạnh phúc chỉ lâu bền khi con người biết đánh giá nó đúng mức.

Và đối với mỗi người, chỉ có những gì vất vả giành được mới có giá trị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.