THẦY LANG - Trang 378

Cả ba đều trầm ngâm. Hai người trẻ tuổi nghĩ về tương lai hạnh phúc

đang mở ra trước mắt họ, còn ông An-tô-ni Kô-si-ba nghĩ về nỗi cô đơn của
mình, nỗi cô đơn mà trong đó ông sẽ phải sống cho đến lúc chết. Ông đã
sống nhiều, đã chịu đựng đau khổ nhiều, vậy mà chẳng giành được cho
mình một thứ gì hết. Ông sẽ nói ngược với trái tim mình nếu hối tiếc rằng
sẽ hiến cho họ, sẽ ném thêm vào kho báu vĩ đại của họ như một món quà
mọn, chút hạnh phúc nhỏ bé mà ông khát khao giữ cho mình... Không, ông
không tiếc, nhưng quả thực lòng ông nặng trĩu như tâm hồn của mỗi người
nặng trĩu khi không còn gì để đợi, không còn gì để hi vọng, không còn gì
để khát khao nữa...

Có tiếng gõ cửa. Đó là người xà ích mang cái hộp bước vào.

- Thưa cậu chủ, tôi e hoa bị giá mất. Để ngoài trời lạnh lâu quá.

- Được rồi. Cứ để chúng lại đây. Lê-sếch bảo.- Mặc dù lát nữa chúng

tôi cũng đi rồi.

- Mang hoa đi đâu thế, - thầy lang tò mò.

- Chúng tôi ra nghĩ địa, ra mộ mẹ Ma-rư-sia. Chúng tôi muốn chia xẻ

với mẹ hạnh phúc của chúng tôi và cầu xin mẹ ban phước - Lê-sếch nghiêm
trang đáp.

- Mẹ cháu à, con bồ câu nhỏ?

- Vâng.

- Thế là rất tốt... Tốt lắm... Hồi nào cháu có bảo rằng mẹ cháu nằm ở

nghĩa địa Ra-đô-li-xki. Phải, phải... Lúc cháu nằm trong căn phòng này,
giữa cái sống và cái chết, bác đã định đến mộ mẹ cháu cầu nguyện cho
cháu tai qua nạn khỏi... Bao giờ lời cầu xin của người mẹ cũng vẫn có giá
trị nhất, không những chỉ đối với loài người, mà cả với Đức Chúa cũng
thế... Đó là những giờ phút thật nặng nề... Có điều bác không biết mộ mẹ
cháu nằm ở đâu.

Nét mặt ông buồn hẳn, rồi ông lau trán và đứng dậy. Ông mang từ góc

hõm tường ra một chùm cúc trường sinh rất to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.