THẦY LANG - Trang 38

Chỉ có tiếng rên rỉ rất khẽ đáp lại lời ông.

- Mà cũng có thể bọn dân thành thị kia hành lão? - Ông cân nhắc. Bao

giờ ông cũng ngờ rằng những bọn dân thị thành sẵn sàng làm mọi chuyện
tồi tệ nhất.

Đưa chân dò dẫm trên sườn dốc, nhưng rồi nghĩ lại ông quay về chỗ

con ngựa, cởi sợi dây dùng thay cương, chập lại, buộc thành múi vào trục
xe, rồi nắm chặt chiếc dây ấy, ông lần dò xuống lòng hố.

- Bác Ma-têus, bác lên tiếng xem nào, tối lắm, - ông kêu lên. Bác ở

chỗ nào đấy?

- Nước!... - Ông nghe thấy một tiếng rên ngay bên cạnh mình.

Ông cúi xuống sờ phải cánh tay.

- Tôi không có nước, nước ở đâu ra? Bác leo lên trên kia đã. Thế ngựa

bác đâu rồi?... Chắc nó lại đi một mình về nhà hẳn?... Nào, tôi chẳng vác
được bác đâu, bác cố đứng dậy xem.

Chân ông dẫm vào đám rác rưởi, lấy hết sức kéo cái thân hình bất lực.

- Bác nhúc nhích lên. Nữa nào! Một mình tôi không đủ sức đâu.

- Tôi không thể.

- Ô... ô... ô!... Tôi không thể! Gắng lên chứ! Bác định chết ở đây à?

Tay ông Ban-kốp-xki chợt quờ trúng một chất nước gì đặc quánh, bết

chặt vào tóc. Ông ngửi ngửi những ngón tay của mình rồi hỏi:

- Chúng nó đánh bác, hả!

- Không biết...

Ông lão nông dân cân nhắc.

- Dù sao bác cũng không thể nằm đây chịu chết. Phù!... Bác xem này,

tôi có dây thừng đây, cốt sao bác đứng được lên thì có thể nương theo đó
mà lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.