THẦY LANG - Trang 62

một tấm thảm xốp êm, còn quả rừng và nấm thì hằng hà sa số, có thể chỉ
sống hoàn toàn bằng chúng ở nơi đây mà không sợ bị chết đói. Nhưng khi
thu về, trong rừng lại trùm một sự tĩnh mịch tuyệt đối, hệt như trong nhà
thờ lúc làm lễ thăng thiên. Cây cối đứng trầm tư, thậm chí chúng hình như
không cảm thấy những chiếc lá của chúng vàng úa và đỏ sậm, rời khỏi
cành, rơi thành từng mảng, từng mảng lớn. Còn về mùa đông, tuyết bao
trùm tất cả chiều cao và chiều sâu, chồng chất thành những tấm đệm dày
trên cành cây, và mỗi khi người ta hít thở, mỗi khi làn không khí lạnh buốt
tốt lành kia ùa vào phổi, một niềm vui sống cũng ùa vào theo.

Nhưng hết đông lại sang xuân. Từ đất rừng đang tan băng, từ các hồ

và những đầm lầy, hơi ẩm bốc lên, đó chính là mùa tệ hại nhất cho những
người bị lao phổi.

Với chàng chánh kiểm lâm Ôc-sa cũng thế. Chàng chịu đựng mùa

đông rất tốt, nhưng đến tháng ba khi tuyết bắt đầu tan, sức khỏe chàng lại
suy sụp. Suy sụp đến nỗi đã bốn tuần liền chàng phải nằm liệt giường, và
ngay cả việc nhận báo cáo của những người gác rừng chàng cũng phải tiến
hành ngay trong phòng ngủ. Chàng gầy sụt đến mức khó lòng nhận ra nổi,
nhiều khi những cơn ho sặc sụa kéo dài khiến chàng không nói được suốt
mười lăm phút liền hay lâu hơn nữa. Trán chàng đầm đìa những giọt mồ
hôi lạnh to tướng, hơi thở chàng rất khó nhọc.

Đến thứ bảy thì bà chánh kiểm lâm hoàn toàn không để cho một người

gác rừng nào vào phòng chồng nữa. Nàng vào bếp gặp họ, người cũng nhợt
nhạt, mệt mỏi, và chỉ nói rất khẽ:

- Nhà tôi mệt lắm, không... không thể để anh ấy mệt thêm nữa.

Rồi nàng òa lên khóc.

- Thưa bà, có nhẽ nên đi mời bác sĩ đến ạ. - một người lên tiếng. Ông

nhà sẽ chết nhẹ nhàng hơn.

- Nhà tôi không thích bác sĩ. - phu nhân lắc đầu. - Chính tôi cũng đã

van xin anh ấy thế nhưng anh ấy không đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.