THẦY LANG - Trang 63

- Tôi vẫn muốn nên đi mời bác sĩ, - người khác bảo. - Còn với ông

chánh kiểm lâm thì ta bảo chính bác sĩ tự đến, nghĩa là tiện đường ông ấy rẽ
vào.

Mọi người đều đồng ý thế, Ôc-sư-na gạt nước mắt quay vào phòng

ngủ. Sau bao đêm không chợp mắt, chính nàng cũng mệt lắm, nàng bước đi
mà chân nặng như chì. Song khi đến gần giường người ốm, nàng cố mỉm
cười, tỏ ra bình tĩnh. Nàng sợ rằng ánh mắt của Ja-nếch sẽ đọc được những
ý nghĩ thật của nàng, những ý nghĩ khủng khiếp và đớn đau đang hành hạ
tâm hồn tội nghiệp ấy. Khi chàng đã thiếp đi, nàng bèn quỳ xuống và cầu
nguyện khẩn khiết.

- Lạy chúa, hãy tha tội cho tôi, xin Người đừng trừng phạt tôi, đừng

trả thù tôi! Đừng cướp anh ấy đi! Tôi có tội, tôi đã phạm nhiều điều ác,
nhưng xin Người hãy tha thứ! Tha thứ cho tôi! Tôi không thể làm khác
được!

Và lệ giàn giụa cả khuôn mặt gần như trong suốt của nàng, môi nàng

run rẩy trong khi thì thầm những lời khó hiểu.

Nhưng Ja-nếch lại tỉnh ngay. Một cơn ho nữa hành hạ chàng và trên

chiếc khăn lại hiện ra thêm một vết máu nữa. Lại phải đưa nước và cho
chàng uống thuốc.

Đột nhiên, đến đêm chàng đỡ đau hơn. Cơn sốt lui hẳn. Chàng bảo

nâng người lên để chàng ngồi dậy. Không một lời phản đối, chàng uống cạn
cốc kem sữa rồi nói:

- Anh thấy là anh sẽ sống!

- Chắc chắn rồi, hẳn thế rồi, Jan-ku

[15]

: Cơn nguy hiểm qua rồi, tất

nhiên là thế. Anh đã thấy khỏe hơn. Rồi anh xem, chỉ tháng nữa là anh sẽ
khỏe hoàn toàn thôi mà.

- Anh cũng nghĩ thế. Ma-ri-ô-la chưa ngủ hả em?

Không khi nào chàng gọi con bằng cái tên ấy. Ngay từ đầu chàng đã

không thích tên gọi ấy và chỉ gọi con là Ma-rư-sia, khiến Bê-a-ta cũng quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.