THẦY LANG - Trang 77

- À. Thì cũng ngót mười hai năm nay tôi lang thang trên thế giới, nên

cũng học được nhiều nghề.

Ông lão liếc nhìn người khách từ dưới đôi mày rậm.

- Thế ông có biết làm các chi tiết cối xay không?

- Không. Chưa có dịp nào. Nhưng tôi cũng xin thú thật, ông Mi-en-

nhich ạ. Tôi trú đêm ở làng Pô-bô-rê-diê, tại nhà một ông Rô-ma-nhi-úc
nào đó. Những người thật tốt bụng. Tại đó tôi nghe nói rằng ông sẽ nhận
con trai họ vào làm chỗ ông. Nhưng cậu ta đã tìm được việc làm ở Ôs-mi-
an, nhận chân kèm trẻ học ấy mà, nên không qua về nữa.

Lão Prô-cốp sầm mặt.

- Nhà Rô-ma-nhi-úc cử ông đến đây phải không?

- Đâu có. Nhưng ở đó tôi nghe chuyện, nghĩ bụng thử tranh thủ cơ hội

xem sao. Đến nơi hỏi thăm cũng chẳng tội lỗi gì. Ông muốn thì nhận tôi,
không muốn thì đừng nhận.

Lão Prô-cốp nhún vai.

- Tôi nhận ông sao được, cho người lạ vào nhà mình à?

- Tôi cũng không ép.

- Ông làm thế là đúng. Tôi không biết ông, cũng chẳng một ai ở đây

biết cả. Tự ông cũng hiểu đấy. Có thể ông là một người tốt, không có ý đồ
xấu, nhưng cũng có thể ông là người xấu. Thậm chí ngay tên ông tôi cũng
chẳng biết, ông sinh ở đâu tôi cũng không hay...

- Họ tên tôi là An-tô-ni Kô-si-ba, quê tôi miền Ka-lis.

- Ai biết cái xứ Ka-lis ấy ở đâu.

- Hẳn là thế, cũng xa đấy.

- Thế gian rộng lắm, lão Prô-cốp thở dài, - có đủ mọi hạng người.

Im lặng bao trùm, nhưng lát sau người chủ cối xay lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.