THẦY PHÙ THỦY ĐI TRONG THÀNH PHỐ - Trang 129

già, chúng ta sẽ cho qua. Đi xem ti-vi nào”. Nhưng ba không nói gì. Ông
ngồi đó và đăm chiêu nhìn vào một điểm trên bức tường trống trơn.

Chỉ cần khẽ động đậy – một que diêm – là ba sẽ quên đi tất cả, ba sẽ tươi

cười như trước. Nhưng Tôlic không muốn nhờ cậy đến mấy que diêm. Nó
sợ rằng, ba cũng như mẹ, sẽ có một bộ mặt không thực, sẽ nói chuyện
không phải bằng tiếng nói của mình. May mà mẹ chưa về. Chứ không thì
nhất định bà cũng sẽ bênh vực Tôlic và cãi nhau với ba.

Càng nhìn ba Tôlic càng thấy xót xa. Tôlic hiểu rằng ba đang tức giận

thật sự và còn lâu mới hết. Điều đó càng đau đớn hơn khi ngày hôm nay
Tôlic hoàn toàn nói sự thật. Nhưng ba cũng như những người khác lại
không nghĩ ra được rằng trên thế giới này còn có thể xảy ra những điều kỳ
diệu.

Tôlic hối hận là trước đây đã không kể tất cả cho Misca nghe. Cùng với

Misca nhất định chúng sẽ nghĩ ra lối thoát. Nhưng Misca không có, bên
cạnh nó chỉ mỗi một mình ba đang tức giận.

“Sẽ ra sao nhỉ, nếu như kể hết mọi chuyện cho ba? – Tôlic nghĩ – Ba sẽ

rất sung sướng. Ông sẽ không giận nữa. Ba và mình sẽ đọc thần chú để có
nhiều tiền. Cả nhà sẽ cùng đi xem phim. Mình sẽ mua tặng phẩm cho ba mẹ
nhân ngày lễ. Cho ba – một chiếc mô tô, còn mẹ - một hộp mứt dâu tây lớn
– mẹ rất thích loại mứt ấy. Rồi sau đó …, sau đó cũng rất tuyệt: diêm còn
lại khá nhiều, nhưng mình sẽ nói dối rằng chỉ còn bốn, năm que … Số còn
lại sẽ để dành cho riêng mình.

Quyết định như thế, Tôlic thấy vui lên. Nó đến gần ba.

- Ba này, ba có muốn con kể hết sự thật không?

Ba quay sang Tôlic. Vẫn đôi mắt nghi ngờ ấy, nhưng có tươi hơn bởi ông

thấy Tôlic nói rất nghiêm túc và ánh mắt nó rất chân thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.