THẦY PHÙ THỦY ĐI TRONG THÀNH PHỐ - Trang 154

Nhưng xunh quanh im lặng, không còn tiếng chân đuổi nữa. Đâu đấy,

bên cạnh Tôlic có tiếng đập của tim mình.

Cuối cùng Tôlic quyết định mở mắt. Nó ngước lên và thấy Người Sắt.

Anh ta gần như bên cạnh, cách xa chừng ba mét. Người Sắt hoàn toàn yên
tĩnh, như không phải vừa mới chạy. Khuôn mặt sắt vẫn một nụ cười như
trước.

- Anh … gì … - Tôlic mấp máy môi vì sợ hãi.

- Không hiểu – Người sắt đáp lại không chậm trễ.

- Tôi … sợ … - Tôlic nói.

- Xin cứ việc – Người Sắt trả lời – Anh có thể làm những gì mà anh

thích. Anh không thể làm những gì mà không cho phép.

Tôlic để ý thấy rằng khi Người Sắt nói, trên mặt anh ta không có gì thay

đổi. Kể cả môi cũng không mấp máy. Và vẫn với nụ cười muôn thuở.

Dần dần, Tôlic bớt sợ. Nó nhận ra, rằng lúc này Người Sắt chưa có ý

định giết nó. Bao giờ cũng vậy, khi người ta chuẩn bị giết một người, thì
người ta sẽ không nói chuyện với anh ta một cách quá lâu.

- Anh là người thực chứ? – Tôlic hỏi có phần dạn hơn.

- Tôi là người thực.

- Tại sao anh lại bằng sắt?

- Tôi là một rôbốt thực.

- Tại sao anh lại nói chuyện được?

- Tôi biết nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.