THẦY PHÙ THỦY ĐI TRONG THÀNH PHỐ - Trang 187

- Tớ biết là chúng ta sẽ kết bạn với nhau – thằng bé nói – Tớ rất yêu

những người bướng bỉnh. Bản thân tớ là một thằng bướng bỉnh ! Tớ là
người bướng bỉnh nhất trên đời ! Cậu đã sẵn sàng làm bạn với tớ chưa?

- Chờ một ít nữa. Khoảng hai ngày nữa – Tôlic đề nghị - Hôm nay tôi đã

câu cá, rất thích thú. Nhưng anh là con người quá vĩ đại. Tôi cần phải quen
dần.

- Tớ - thầy phù thủy ! – thằng bé tự hào nói. – Còn cậu là kẻ tham lam.

Tớ mến cậu. Nên nhớ cho là không ai có thể đương đầu với tớ. Tớ không
cần ra khỏi nhà, vẫn bắt con thuyền lùi lại được, Cậu thấy đấy, con thuyền
tự nó đã chạy lùi.

Thằng bé bỗng nhiên nhíu mày, như nhớ ra điều gì, nghi ngờ nhìn Tôlic.

- Cậu có thấy gì ở đằng ấy không? – nó hỏi, hất đầu ra biển.

- Thầy cái gì? – Tôlic ngạc nhiên – Chỉ toàn là nước.

- Và không thấy cả Đường Biên?

- Đường Biên nào?

- Chẳng có đường nào, - thằng bé trả lời – Tớ đùa đấy mà. Tớ rất hiền

lành. Tớ đùa với cậu, mặc dù có thể dễ dàng biến cậu thành giun dế. Tớ chờ
cậu hai ngày. Thằng Ngốc sắt sẽ đẫn đường cho cậu sau hai ngày. Sau hai
ngày chúng ta sẽ là bạn thân. Tớ sẽ giao cho cậu cung điện và tất cả các cửa
hàng.

Con tàu trắng nhanh chóng tăng tốc độ, tiến vào bờ. Ngay lúc đó canô

cũng nổ máy. Tôlic không chạm tay vào bánh lái. Bây giờ nó đã chán cầm
lái. Nhưng chiếc canô tự biết phải làm gì. Nó chạy đến nơi mà nó đã nhỏ
neo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.