THẦY PHÙ THỦY ĐI TRONG THÀNH PHỐ - Trang 76

Tôlic dồn hết diêm vào hộp. Nó cất hộp diêm vừa đúng lúc. Cửa vào

buồng tắm xịch mở.

- Tôlic – mẹ nói, tỏ vẻ xin lỗi – mẹ không quấy rầy con chứ? Khuya rồi

con ạ. Mẹ có thể đi ngủ được không? Hay con cần gì nữa?

- Con … không có gì, - Tôlic trả lời, nhưng sực nhớ lại điều gì, nó tiếp: -

À, con … cần một chiếc xe đạp mẹ ạ. Mẹ mua chứ?

Mẹ ôm đầu:

- Tội nghiệp con tôi. Tại sao mẹ lại không nghĩ ra từ trước nhỉ ! Con của

mẹ thật là khiêm tốn: cần chiếc xe đạp mà cũng không dám hỏi. Đi với mẹ
con !

Mẹ cầm tay Tôlic dắt vào phòng nơi ba đang xem tivi.

- Anh này – mẹ nói hồ hởi – con nó cần một chiếc xe đạp đấy.

- “Cần” nghĩa làm sao?

- Nghĩa là con nó muốn có xe đạp.

- Thế tàu thủy nó có muốn không?

- Anh đùa không đúng lúc đấy.

- Tôi không đùa. Cô biết đấy, hiện nay chúng ta còn ít tiền. Xe đạp có thể

chờ lúc khác.

- Không, không thể ! - mẹ nổi giận – Tại sao phải chờ khi mà con trai

đáng yêu của chúng ta đang cần đi xe đạp?

- Nó chưa đáng yêu đâu – ba nói – Còn em thì gần đây hoàn toàn nuông

chiều nó. Tôi phải tự giáo dục nó mới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.