Tôlic dồn hết diêm vào hộp. Nó cất hộp diêm vừa đúng lúc. Cửa vào
buồng tắm xịch mở.
- Tôlic – mẹ nói, tỏ vẻ xin lỗi – mẹ không quấy rầy con chứ? Khuya rồi
con ạ. Mẹ có thể đi ngủ được không? Hay con cần gì nữa?
- Con … không có gì, - Tôlic trả lời, nhưng sực nhớ lại điều gì, nó tiếp: -
À, con … cần một chiếc xe đạp mẹ ạ. Mẹ mua chứ?
Mẹ ôm đầu:
- Tội nghiệp con tôi. Tại sao mẹ lại không nghĩ ra từ trước nhỉ ! Con của
mẹ thật là khiêm tốn: cần chiếc xe đạp mà cũng không dám hỏi. Đi với mẹ
con !
Mẹ cầm tay Tôlic dắt vào phòng nơi ba đang xem tivi.
- Anh này – mẹ nói hồ hởi – con nó cần một chiếc xe đạp đấy.
- “Cần” nghĩa làm sao?
- Nghĩa là con nó muốn có xe đạp.
- Thế tàu thủy nó có muốn không?
- Anh đùa không đúng lúc đấy.
- Tôi không đùa. Cô biết đấy, hiện nay chúng ta còn ít tiền. Xe đạp có thể
chờ lúc khác.
- Không, không thể ! - mẹ nổi giận – Tại sao phải chờ khi mà con trai
đáng yêu của chúng ta đang cần đi xe đạp?
- Nó chưa đáng yêu đâu – ba nói – Còn em thì gần đây hoàn toàn nuông
chiều nó. Tôi phải tự giáo dục nó mới được.