nhập. Dù không biết gì về vi khuẩn, người Maoris bằng cách nào đó vẫn
phát hiện ra phương pháp này.
Các phương pháp còn lại để bảo quản thực phẩm mà không cần phơi khô,
làm đông lạnh hoặc đun sôi bao gồm ngâm chua và/hoặc lên men với một
số chất để ngăn chặn sự phát triển của vi sinh vật. Những chất này bao gồm
muối hoặc giấm cho vào cùng với thực phẩm hoặc rượu, giấm, hay axit
lactic sinh ra trong quá trình lên men của chính thực phẩm. Ví dụ như bia,
rượu vang và các loại đồ uống có cồn khác; kim chi với nguyên liệu thường
bao gồm bắp cải, củ cải, dưa chuột được lên men trong nước muối; sữa
ngựa lên men của những người chăn nuôi châu á; khoai môn và quả sa kê
lên men của người Polynesia; và cá lên men của người Itenm’i ở
Kamchatka.
Cuối cùng, người ta có thể đạt được mục đích dự trữ thực phẩm dư thừa
bằng cách chuyển đổi nó thành những mặt hàng phi thực phẩm có thể được
đổi ngược thành thực phẩm trong mùa đói sau đó. Nông dân trong nền kinh
tế hiện đại của chúng ta bán sản phẩm thu hoạch hoặc giết mổ để lấy tiền,
gửi ngân hàng và cuối cùng chuyển đổi tiền ngược lại thành thực phẩm
mua từ siêu thị. Việc chăn nuôi lợn của người Cao nguyên New Guinea là
kết quả của việc hình thành ngân hàng thực phẩm, bởi nguồn thực phẩm
chính của người cao nguyên là khoai lang chỉ có thể được dự trữ trong một
vài tháng. Tuy nhiên, bằng cách cho lợn ăn khoai lang, chờ đợi vài năm để
có thể mổ thịt, họ đã "gửi ngân hàng" sản lượng khoai lang của mình, biến
chúng thành thịt lợn và bảo quản chúng hiệu quả trong một thời gian lâu
hơn nhiều.
Mở rộng chế độ ăn uống
Một chiến lược khác bên cạnh việc bảo quản thực phẩm để đối phó với tình
trạng khan hiếm lương thực theo mùa là mở rộng chế độ ăn uống và tiêu
thụ cả những thực phẩm bị rẻ rúng trong lúc dư thừa thực phẩm. Trong
chương 6, tôi đã kể một ví dụ về đảo Rennell, nơi người dân phân loại thực