THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1011

Bùi Dĩ Hằng nói: “Nhan Nhan, anh biết em sẽ sợ, thế nên anh nói với

chính mình nhất định phải vượt qua.”

“Em thì sao, sau khi anh vượt qua thì em định nói gì với anh hả?”

Cổ họng Nhan Hàm lại nghẹn ngào.

Cô áy náy muốn chết, hận không thể nguyền rủa là mình xảy ra tai

nạn, nhưng cô lại luyến tiếc anh.

Sau khi lắc đầu cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt cô đầy nước mắt

chậm rãi nói: “Bùi Dĩ Hằng, em đã từng mất hết tất cả, cảm ơn anh có thể
kiên trì vượt qua, cảm ơn anh không để em lại trở về tay trắng.”

Bùi Dĩ Hằng thấy cô khóc, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra vẻ dịu

dàng khác với ban nãy.

Anh thấp giọng kiên định nói: “Nhan Nhan, anh đã từng nói anh sẽ

luôn ở đây. Em đừng sợ.”

*

Thủ tục chuyển viện của Bùi Dĩ Hằng mau chóng làm xong, nhà họ

Bùi chuyển anh tới một bệnh viện tư nhân, riêng tư kín đáo. Trong lúc này
viện trưởng và huấn luyện viên trưởng của viện cờ vây có đến thăm anh,
nhưng tình hình chi tiết về anh thì không công bố ra bên ngoài.

Ngay sau đó Giang Bất Phàm và phu nhân Dư Hiểu cũng trở về thành

phố A.

Còn Giản Cẩn Huyên và Tống Minh Hà là cùng nhau tới, thế là bốn

người trước sau cùng tới.

Lúc ở phòng bệnh Giản Cẩn Huyên tỏ vẻ đau buồn nhìn lên góc bốn

mươi lăm độ, thản nhiên nói: “Ngay cả lễ tết cũng không khiến chúng ta tụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.