THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1070

“Em tới rồi.” Trần Thần rốt cuộc lên tiếng nói chuyện, nhưng câu đầu

tiên chính là nói lời tạm biệt, “Cảm ơn anh đưa em về nhà.”

Khi cô đẩy cửa xuống xe, Bùi Tri Lễ cũng từ cửa bên kia bước xuống.

Anh đi đến cốp xe sau lấy xe đạp ra, rồi lấy ra chìa khóa xe trong túi quần
khóa xe lại.

Lúc này anh mới ngẩng đầu thong thả hỏi han: “Em ở tầng mấy?”

Trần Thần sửng sốt, cô cảm thấy Bùi Tri Lễ hiện tại rất quái lạ.

Lẽ nào anh còn muốn đưa cô về tới cửa nhà chứ?

*

Trần Thần đứng ở cửa, trên cầu thang phát ra ngọn đèn sáng ngời, cô

hình như hơi ngây người đứng ở cửa, cho đến khi người bên cạnh hơi nhẹ
giọng hỏi: “Có phải không mang chìa khóa không?”

Trần Thần thở phào một hơi, cô thật sự không nghĩ tới, Bùi Tri Lễ

không chỉ muốn đưa cô tới cửa nhà, hình như còn có vẻ muốn vào nhà cô
ngồi chơi.

Nhưng cô có thể từ chối một người ban nãy cứu cô trên đường vả lại

còn đưa cô về nhà sao?

Chuyện sói lang như vậy Trần Thần không làm được.

Thế là cô lấy ra chìa khóa mở cửa nhà, cô bước vào trong trước,

nhưng người đằng sau không lập tức đi theo. Cho đến khi cô quay đầu lại
nhìn, Bùi Tri Lễ mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh
thấy ý thức an toàn của em không đủ lắm.”

Trần Thần ngẩn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.