THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 1192

Có điều Giản Cẩn Huyên rốt cuộc trưởng thành rồi, cô không giống

như hồi trước chuyện gì cũng để ở trên mặt, cô hơi cong khóe miệng chuẩn
bị lộ ra nụ cười gượng gạo có thể cho là tươi cười.

“Không muốn cười thì đừng cười.” Nhan Chi Nhuận ở đối diện thản

nhiên cất tiếng, “Xấu.”

Xấu em gái anh.

À, cô quen em gái anh, vậy thì xấu cả tiểu khu của anh.

Sắc mặt tức tối của Giản Cẩn Huyên hiển nhiên phần nào chọc cười

Nhan Chi Nhuận, khuôn mặt anh tuấn của anh nhuộm trong sắc màu ấm áp,
đượm lên ý cười nhàn nhạt.

Nhưng ý cười này càng khiến Giản Cẩn Huyên nổi nóng hơn.

Cô cúi đầu, thấp giọng hừ một tiếng, che giấu sắc mặt “anh cười cái

rắm”.

Tuy rằng cô cúi đầu, nhưng Nhan Chi Nhuận gần như có thể tưởng

tượng được trên khuôn mặt cô mang biểu cảm gì. Dù sao lúc ở bên cô, mỗi
lần cô tức giận đều sẽ trừng to mắt nhìn anh, sắc mặt bực bội.

Nếu lúc tức giận anh còn cười, cô sẽ đặc biệt thở hổn hển thốt ra một

câu, anh cười cái rắm.

Mỗi lần tới thời điểm này Nhan Chi Nhuận sẽ trực tiếp đè hôn cô.

Chờ khi hôn đến ánh mắt cô óng ánh sóng nước, trong lòng người con

gái có bao nhiêu tức tối đều sẽ biến mất.

Khi ấy Nhan Chi Nhuận sẽ cảm khái, người con gái của anh sao lại dễ

dỗ thế. Thế nhưng không dễ dỗ cũng thật sự không dễ dỗ, hồi chia tay trở
mặt dứt khoát hơn ai hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.