được Nhan Chi Nhuận, thật sự trùng hợp.
Nhan Chi Nhuận nhìn thoáng qua hộp giấy màu đen cô cầm trong tay,
đóng gói rất tinh xảo, loại bánh ngọt này quả thực rất được lòng con gái.
Đợi khi anh nhìn một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, anh trông thấy sắc mặt
Giản Cẩn Huyên rất phức tạp.
Cô như là nghẹn hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Anh muốn nếm
thử không?”
Anh vốn chỉ nhìn cái hộp mà thôi, nhưng nhìn thấy vẻ đau lòng và
không nỡ trong mắt cô, mà trên khuôn mặt lại giả vờ tỏ vẻ hào phóng, anh
nhịn không được bật cười dưới đáy lòng.
Sau đó anh gật đầu: “Được.”
Giản Cẩn Huyên mở to hai mắt nhìn, hình như không nghĩ tới anh sẽ
thật sự nói vậy.
Sau đó Nhan Chi Nhuận dẫn cô tới quán cà phê dưới lầu công ty, trong
sự không nỡ của mình Giản Cẩn Huyên chậm rãi mở hộp ra. Mà khoảnh
khắc cái hộp kia mở ra cũng bắt đầu duyên phận của hai người họ.
*
“Tổng giám đốc Nhan.” Trợ lý đứng bên cạnh thử hô lên.
Nói mới nhớ vị trợ lý này đã theo anh nhiều năm, thế nên vừa rồi khi
nhìn thấy Giản Cẩn Huyên, anh ta cũng kinh ngạc không thôi. Phải biết
rằng hồi trước khi ông chủ nhà mình theo đuổi cô Giản này, anh ta tốn
không ít thời gian đến tiệm bánh ngọt kia xếp hàng.
Bởi vậy khi ông chủ nhà mình muốn thu mua tiệm bánh ngọt này, anh
ta cũng không bất ngờ.