THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 121

Chàng trai đối diện hơi nhướn mày, nhưng vẫn không cất tiếng, dáng

vẻ ung dung thoải mái.

Tỏ vẻ, cô nói đi.

Tuy rằng Nhan Hàm vẫn cảm thấy rất mất mặt, nhưng quyết định nói

rõ sự việc, dù sao nếu cứ mơ hồ nữa thì mọi người đều xấu hổ. Vì thế cô
hắng giọng, bắt đầu giải thích.

Sau khi nói rõ chuyện rối ren này xong, Nhan Hàm thấp giọng bất đắc

dĩ nói: “Hai hôm trước tôi đến hỏi giáo viên hành chính lần nữa, cô ấy mới
cho tôi biết, cậu sinh viên bị bỏng kia hoàn toàn không ở trong lớp chúng
ta. Là cô ấy nhớ nhầm rồi.”

Cô vẫn chưa tìm Bùi Dĩ Hằng nói rõ ràng, chính là vì cảm thấy lần này

mình gây ra một việc ngu ngốc.

Có chút mất mặt.

Nghe xong lời này, anh ngẩng đầu: “Là vậy sao?”

Từ khi vào cửa tới giờ, đây là lần đầu anh cất tiếng, vừa mở miệng ra

giọng nói vẫn êm tai trong trẻo như vậy.

Nói thật, Nhan Hàm đều cảm thấy có một số người thật không công

bằng, bạn nói xem trên đời này làm sao còn có người độc chiếm mọi ưu đãi
chứ. Khuôn mặt tựa bức tranh như vậy, Nhan Hàm thật sự không khoa
trương, gương mặt anh đẹp đến mức khiến bạn cảm thấy đây là nam chính
trong truyện tranh thiếu nữ bước ra.

Còn có bàn tay anh, khi nghĩ đến đây, tầm mắt cô vô tình dừng tại bàn

tay anh đang đặt trên bàn ăn. Bàn tay anh thật xinh đẹp, ngón tay thon dài
mảnh khảnh, lúc hơi cuộn lại, khớp tay rất rõ ràng, làn da quá trắng ngần lộ
ra chút màu sắc của mạch máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.