THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 122

Nhan Hàm cảm thấy cô dù sao cũng còn có chút khuyết điểm, bởi vì

bàn tay nấu ăn không giống như cô gái bình thường mềm mại tinh tế, có
hơi thô ráp, cũng to hơn chút.

Người trước mặt này, dường như chiếm giữ mọi thiên vị của ông trời.

Nhan Hàm sực nhớ tới, hồi cấp hai đọc truyện tranh, bên trong có một

câu như vầy, cô cảm thấy dùng trên người anh vô cùng thích hợp.

Người đã được chọn.

Ngay khi Nhan Hàm suy nghĩ miên man, chàng trai đối diện lên tiếng

ngắt ngang dòng suy nghĩ đang bay cao của cô: “Chỉ thế thôi?”

“Đúng vậy, là như vậy.” Cô gái gật đầu, chớp mắt nhìn anh.

Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, đợi sau khi ngước lên lần nữa, anh nhìn chằm

chằm cô: “Vậy bây giờ có thể ăn cơm chưa?”

Á… Nhan Hàm sửng sốt, sau đó nhận ra mình lề mề cả buổi, người ta

chờ đến nỗi mất hết kiên nhẫn rồi. Thế là cô đặc biệt ngượng ngùng gật
đầu, “Đương nhiên có thể, cậu ăn đi, ăn đi.”

Nhan Hàm vươn tay cầm chai bia, nói: “Muốn uống một ly không,

chuyện này coi như chúng ta nói xong rồi, về sau mọi người không còn
hiểu lầm nữa.”

Bùi Dĩ Hằng thấy dáng vẻ tràn trề hăng hái của cô, anh im lặng không

nói gì.

Cho đến khi Nhan Hàm cười nói: “Bây giờ hiểu lầm được tháo bỏ rồi,

tôi cảm thấy thế giới đều trở nên tốt đẹp.”

Giọng nói cô gái trong trẻo, mang theo ba phần ngọt ngào, nghe ra rất

giống loại con gái hoạt bát lại hồn nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.