THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 220

tay anh, tự nhiên lại vui vẻ nói, “Đây là người cháu thích, cũng là loại
người mà bác sợ cháu thích nhất, loại đàn ông đẹp mã lại nghèo nàn.”

Nhan Hàm nói xong, ngẩng lên vẻ mặt hạnh phúc nhìn Bùi Dĩ Hằng:

“Anh yêu, anh chào hỏi đi, vị này là bác em, quý bà Nhan Minh Chân.”

Giản Cận Huyên bên cạnh trợn mắt há mồm lắng nghe, đáy lòng sớm

đã vang lên một ngàn từ f*ck, cô gái này mẹ nó thật dám nói.

Với lại nhìn thấy sắc mặt rất kinh ngạc của Nhan Minh Chân, Giản

Cận Huyên rất muốn cười.

Cho đến ngay sau đó, chàng trai vẫn im lặng chợt thản nhiên nhìn về

phía Nhan Minh Chân.

“Chào bác.”

*

Nhan Minh Chân cuối cùng tức đến mức chẳng nói câu nào mà bỏ đi.

Nhìn bóng lưng bà rời khỏi, Nhan Hàm đứng hồi lâu trong gió đêm,

cho đến khi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện lần đầu tiên mình lại thấy
thoải mái đến vậy.

Hóa ra nói ra những lời không thể nói, nói ra hết một lần, lại là cảm

giác này.

Mẹ nó thích quá.

Lúc này, Nhan Hàm nhớ tới ban nãy cô nhất thời để Bùi Dĩ Hằng làm

đạo cụ, còn coi anh là loại người xinh đẹp lại nghèo nàn, lời xinh đẹp coi
như khen người, ngược lại chẳng sao. Cơ mà vừa nghèo lại đẹp hiển nhiên
không phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.