THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 239

Nhan Hàm thỏa mãn nở nụ cười, buổi sáng vội vàng đi mua đồ ăn, sau

khi trở về thì nấu nướng, thế nên cô vẫn chưa nắm rõ chuyện tối qua.

Lúc này Bùi Dĩ Hằng chậm rãi ăn hết bát canh nhỏ.

Nhan Hàm rốt cuộc lên tiếng nói: “Chuyện đó, thay tôi cảm ơn sư tỷ

của cậu, tối qua thật sự làm phiền chị ấy.”

“Tối qua em đã cảm ơn rồi.” Giọng điệu Bùi Dĩ Hằng thản nhiên.

Nhan Hàm gật đầu, quả thật tối qua đã cảm ơn, thế nên cô buột miệng

hỏi: “Ban đầu tôi thấy hai người, còn tưởng rằng chị ấy là chị cậu, không
ngờ lại là sư tỷ.”

“Đúng rồi, các người thuộc sư môn nào?” Nhan Hàm rất hiếu kỳ về

điều này.

Dù sao cách gọi sư tỷ, mặc dù hơi cổ xưa, nhưng lộ ra cảm giác nặng

nề của lịch sử, chỉ từ hai chữ này, có thể cảm giác được loại sư môn truyền
thừa nằm ngay trước mặt.

Cơ mà môn phái bọn họ là truyền thừa gì nhỉ.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, bàn tay cầm đũa hơi khựng lại, khóe môi chậm

rãi nhếch lên: “Muốn biết? Hửm?”

Nhan Hàm chớp mắt, lại nói rất nhanh: “Xin cậu đấy, nói cho tôi biết

đi.”

Bùi Dĩ Hằng: “…”

Âm thanh này, hơi nỉ non.

Đuôi mắt Nhan Hàm cong lên, vẻ mặt tươi tắn cười cười: “Cậu không

phải muốn tôi cầu xin cậu như vậy sao, được rồi, bây giờ tôi xin cậu, mau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.