THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH - Trang 390

Cho đến khi ông trời lấy lại hạnh phúc này của bà, bà tận mắt thấy

người mình yêu nhất chết trước mặt bà.

Bà đã từng nói với chính mình rất nhiều lần, bà còn có một đứa con

gái, đứa con gái của bà còn nhỏ.

Nhưng bà thật sự quá mệt mỏi.

Mệt lắm, mệt lắm rồi.

Mệt đến mức bà không muốn vùng vẫy nữa.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, rõ ràng thường ngày là cô gái hoạt bát cởi mở

như vậy, giờ đây cô im lặng ngồi bên cạnh anh, bình tĩnh kể lại, giọng cô
càng ngày càng bình thản, đến mức Bùi Dĩ Hằng không muốn lắng nghe
thêm một câu gì nữa.

Ánh mặt trời sáng nhất, nhưng không chiếu sáng lòng người.

Rốt cuộc dường như anh biết sợ hãi lần đầu tiên, không thể kiềm chế

lý trí của mình, vươn tay kéo Nhan Hàm vào trong lòng.

Động tác của anh hơi thô lỗ, gần như một tay lôi người qua.

Cằm Bùi Dĩ Hằng gác trên đỉnh đầu cô, anh thấp giọng tựa như dỗ

dành cô: “Nhan Hàm, em đừng sợ, đừng sợ.”

Anh như là hiểu được nỗi lo âu của cô, nhẹ nhàng trấn an cô.

Nhan Hàm hơi nghiêng má mình, cái ôm của anh rất ấm áp.

Con người chính là như thế, đáy lòng rõ ràng nhắc nhở bản thân, đừng

quá lưu luyến. Nhưng cái ôm ấm áp lại dày rộng như vậy, lần này tới lần
khác, sẽ khiến cô nghiện mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.