THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 113

vẻ đầy đặn hoàn toàn không liên quan gì tới Dickie và hiển nhiên là đến từ
bên ngoại của cậu ta.

Họ bắt tay.

“Ở đây giống hệt như nông thôn vậy.”
“Cậu có thích Paris không?”
“Tôi thích chứ. Nó to hơn tôi nghĩ.”

Christopher ngắm nghía mọi thứ, nghển cổ nhìn cả những quán bar-cà

phê bình thường nhất, cây ngô đồng, các ngôi nhà riêng dọc đường. Cậu ta
kể cho Tom là anh bạn Gerald của cậu ta chắc sẽ tới Strassburg tầm hai đến
ba ngày gì đó. “Đây là ngôi làng Pháp đầu tiên tôi nhìn thấy. Nó là thật phải
không?” cậu ta hỏi cứ như thể nó là phông màn trên sân khấu.

Tom thấy sự háo hức của Chris thật thú vị, có phần đáng lo. Anh nhớ

lại sự vui sướng điên rồ của chính mình - dù lúc ấy không có ai bên cạnh để
anh kể chuyện hết - khi lần đầu tiên nhìn thấy tháp nghiêng Pisa trên một
con tàu đang chạy băng băng, khi lần đầu tiên nhìn thấy dãy đèn dọc bờ
biển của Cannes.

Trong bóng tối hiện thời, Belle Ombre không hiện ra rõ ràng nhưng bà

Annette đã bật đèn ở cửa trước lên và tỷ lệ của nó có thể ước lượng được từ
một ngọn đèn ở góc trước bên trái, nơi đặt nhà bếp. Tom tự mỉm cười trước
những bình luận ngất ngây của Chris nhưng chúng vẫn khiến anh thấy hài
lòng làm sao. Thỉnh thoảng Tom lại cảm thấy muốn đá văng Belle Ombre,
và cả gia đình Plisson nữa, thành từng mảnh vụn, như thể họ là một khối
lâu đài cát mà anh có thể dùng chân phá tan tành. Đó là những lần anh cáu
điên lên trước những vụ việc gây ra bởi tính dửng dưng, tham lam của
người Pháp, một lời nói dối không hẳn là nói dối nhưng cố tình che giấu sự
thật. Mọi người đều ca tụng Belle Ombre và Tom cũng thích nó. Anh lái xe
vào gara và cầm theo một trong hai chiếc va-li của Chris. Chris nói cậu ta
đã mang tất cả mọi thứ theo.

Bà Annette mở cửa trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.