THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 128

Bernard lo lắng nhìn Chris như thể muốn chờ cậu ta ngồi xuống trước

sao đó. Nhưng trong những phút tiếp theo, Tom nhận ra là Bernard nhìn thứ
gì cũng có vẻ lo lắng, kể cả cái gạt tàn trên bàn cà phê. Việc trao đổi cũng
cực kỳ khó khăn và Bernard thẳng thắn thể hiện mong muốn Christopher
không có mặt ở đây. Nhưng có vẻ Chris không hiểu được điều đó, theo
Tom thấy, mà ngược lại còn nghĩ rằng sự hiện diện của mình rất hữu ích vì
rõ ràng là Bernard đang trong trạng thái bất ổn. Bernard nói lắp bắp và tay
thì run bần bật.

“Tôi thật sự sẽ không ở lại làm phiền anh lâu đâu,” anh ta nói.

Tom bật cười. “Nhưng hôm nay anh không được phép về đâu đấy!

Chúng ta đang phải đón nhận thứ thời tiết tồi tệ nhất mà tôi từng chứng
kiến trong vòng ba năm ở lại đây. Máy bay có gặp khó khăn khi hạ cánh
không?”

Bernard không nhớ. Mắt anh ta dạt đến bức tranh - do chính anh ta vẽ

- “Người Ngồi Trong Ghế” trên lò sưởi rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Tom nghĩ tới màu tím cô-ban trong bức tranh đó. Giờ thì anh thấy nó

như thuốc độc hóa học vậy. Tom đoán Bernard chắc cũng cảm thấy như
vậy. “Lâu lắm rồi anh không nhìn thấy bức ‘Đôi Ghế Đỏ’ nhỉ,” Tom nói,
đứng dậy. Bức tranh nằm sau lưng Bernard.

Anh ta đứng dậy theo và xoay người lại, chân vẫn dính chặt vào sô-

pha.

Nỗ lực của Tom được đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt nhưng chân

thành trên mặt Bernard. “Đúng vậy. Nó thật đẹp,” anh ta nói bằng giọng
trầm nhỏ đặc trưng.

“Anh là họa sĩ à?” Chris hỏi.

“Đúng thế.” Bernard lại ngồi xuống. “Nhưng không giỏi như… như

Derwatt.”

“Bà Annette, bà có thể đun ít nước pha trà được không?” Tom hỏi.
Bà Annette đã đi từ trên gác xuống, mang theo khăn tắm hoặc một thứ

gì đó. “Ngay lập tức, thưa anh Tome.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.