THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 142

Tom cảm thấy việc cảnh sát Luân Đôn không trực tiếp gọi cho Tom để

thẩm vấn là hành động thiếu thân thiện, có phần khó chịu. Anh cảm thấy
chưa gì mà họ đã xem anh là nghi phạm rồi, và họ muốn nhận thông tin qua
kênh chính thức. Không hiểu sao Tom sợ thanh tra Anh còn hơn sợ thanh
tra Pháp, mặc dù về mặt các chi tiết tủn mủn và bám dai thì anh phải cho
người Pháp điểm cao.

Anh phải làm hai việc, đưa xác ra khỏi khu rừng và đẩy Chris ra khỏi

nhà. Còn Bernard? Tom hơi do dự trước nhiệm vụ ấy.

Anh đi xuống nhà.
Chris đang đọc sách nhưng cậu ta ngáp và đứng dậy. “Tôi vừa định đi

ngủ đây. Bernard thế nào rồi? Tôi tưởng anh ta đã khá hơn lúc ở bữa tối.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Tom ghét những gì mình phải nói, hoặc ám

chỉ, như thế còn tệ hơn.

“Tôi đã thấy một lịch trình tàu chạy cạnh điện thoại. Có một chuyến

tàu sáng lúc 9 giờ 52 phút và một chuyến lúc 11 giờ 32. Tôi có thể đi tắc-xi
từ đây tới nhà ga.”

Tom thấy nhẹ nhõm. Có những chuyến tàu sớm hơn nhưng sao anh có

thể đưa ra đề nghị đó được. “Cậu muốn đi chuyến nào cũng được. Tôi sẽ
đưa cậu ra ga. Tôi không biết phải xử lý Bernard thế nào nữa, nhưng tôi
nghĩ anh ta muốn ở riêng với tôi vài ngày.”

“Tôi chỉ hy vọng anh an toàn,” Chris nói một cách chân thành. “Anh

biết đấy, tôi đã nghĩ hay là ở lại thêm một ngày nữa để giúp anh đối phó với
anh ta, phòng trường hợp anh cần.” Chris nhẹ nhàng nói. “Tôi từng thấy
một người ở Alaska - tôi đã đi nghĩa vụ quân sự ở đó - phát điên, và anh ta
hành xử cực kỳ giống Bernard. Anh ta sẽ đột nhiên phát cuồng lên, đấm đá
tất cả mọi người.”

“Tôi không nghĩ Bernard sẽ như vậy đâu. Cậu và anh bạn Gerard có

thể quay lại đây sau khi Bernard đi. Hoặc sau khi hai cậu đi Rheinland về.”

Chris vui vẻ hẳn lên trước viễn cảnh đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.