THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 150

nếu có ai nhìn thấy chữ ký của Derwatt thì người đó sẽ giữ chặt bức tranh
và ngậm chặt miệng!”

Nhưng liệu Bernard có thật sự ở cùng phe với anh không? Anh ta

chẳng nói gì hết.

Trời lại bắt đầu mưa! Tom cảm thấy muốn reo hò. Trận mưa này chắc

sẽ xóa sạch mọi dấu vết xe ô-tô của anh để lại trên con đường mòn gần nhà
anh, và chắc chắn sẽ giúp cải thiện vẻ ngoài của ngôi mộ giờ đã trống hoắc.

“Tôi phải ra ngoài,” Bernard nói, với lấy tay nắm cửa.
“Sao cơ?”

“Tôi buồn nôn.”
Ngay khi có thể, Tom tấp xe vào vệ đường và dừng xe lại. Bernard đi

ra ngoài.

“Có muốn tôi đi cùng anh không?” Tom vội vã hỏi.

“Không, cảm ơn.” Bernard chạy sang phải vài mét, nơi có một dải đất

sậm màu đột ngột nhô lên cả mét. Anh ta cúi gập người xuống.

Tom thấy tiếc cho anh ta. Bản thân anh thì quá đỗi vui vẻ thoải mái

còn Bernard thì cuộn trào dạ dày. Anh ta ở lại đó hai phút, ba phút, rồi bốn
phút, Tom nghĩ.

Một chiếc xe đang từ phía sau tiến dần tới chỗ họ với tốc độ vừa phải.

Tom thôi thúc muốn tắt hết đèn xe đi, nhưng anh vẫn để chúng đấy, đèn pha
như bình thường, chỉ không bật mức sáng nhất. Do khúc quanh trên đường,
đèn pha của chiếc xe kia quét qua bóng người Bernard trong giây lát. Xe
cảnh sát, Chúa ơi! Nóc xe gắn một chiếc đèn màu xanh. Xe cảnh sát vòng
qua xe của Tom và đi tiếp, vẫn giữ tốc độ vừa phải. Anh thả lỏng. Tạ ơn
trời. Hiển nhiên là họ nghĩ Bernard dừng lại đi tiểu, và ở Pháp thì việc đi
tiểu ở rìa đường nông thôn không trái luật, cho dù là giữa ban ngày ban mặt
đi nữa. Bernard không nói gì về chiếc xe cảnh sát khi anh ta vào lại trong
xe, Tom cũng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.