THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 160

“Có phải anh - à đấy - mời ông Murchison đến nhà chơi với suy nghĩ

biết đâu tranh của anh cũng là tranh giả không?”

Tom ngập ngừng. “Thú thật là tôi cũng có chút hiếu kỳ về chuyện đó.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ hai bức tranh của mình. Sau khi xem
tranh của tôi thì ông Murchison cũng nghĩ chúng là đồ thật.” Tom chắc
chắn sẽ không thuật lại lý thuyết màu tím oải hương của ông Murchison.
Và thanh tra Webter có vẻ cũng không mấy hứng thú với hai bức tranh
Derwatt của Tom, chỉ thèm ngoái lại nhìn bức “Đôi Ghế Đỏ” sau lưng anh
ta có vài giây rồi quay lại nhìn bức “Người Ngồi Trong Ghế” trước mặt.

“Tôi e hội họa không phải là thế mạnh của mình. Tranh hiện đại. Anh

sống riêng à, anh Ripley? Anh và vợ anh?”

“Phải, chỉ có thêm đúng bà quản gia của tôi, bà Annette mà thôi. Hiện

giờ vợ tôi đang ở Hy Lạp.”

“Tôi muốn gặp bà quản gia của anh,” viên thanh tra nói, vẫn mỉm

cười.

Tom chuẩn bị đi vào bếp để gọi bà Annette ra thì đúng lúc ấy Chris đi

xuống nhà. “À, Chris. Đây là thanh tra điều tra Webster. Từ Luân Đôn. Đây
là khách của tôi, Christopher Greenleaf.”

“Chào anh,” Chris nói, chìa tay ra, háo hức được gặp một nhân viên

cảnh sát Luân Đôn.

“Chào cậu,” Webster nhã nhặn chào, cúi người bắt tay Chris.

“Greenleaf. Richard Greenleaf. Anh ta là bạn anh phải không, anh Ripley?”

“Đúng thế. Và Chris là em họ của cậu ấy.” Gần đây Webster hẳn đã

tìm hiểu thông tin về anh, Tom nghĩ, hẳn đã đào bới hồ sơ để xem Tom
Ripley có tiền án tiền sự gì không, vì anh không nghĩ lại có người nhớ nổi
tên của Dickie sau khoảng thời gian sáu năm dài. “Thứ lỗi cho tôi chút nhé,
tôi sẽ đi gọi bà Annette.”

Bà Annette đang lột vỏ một thứ gì đó ở bồn rửa. Tom hỏi bà ta có thể

vào phòng khách để gặp quý ông đến từ Luân Đôn không. “Chắc là anh ta
biết nói tiếng Pháp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.