THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 174

pháp thay thế là một chuyến tàu lúc năm giờ chiều, theo Tom biết. Chris
mang các va-li của cậu ta xuống dưới nhà và đi vào bếp để chào tạm biệt bà
Annette.

Sau đó họ ra gara.

“Nhờ anh,” Chris nói, “chuyển lời chào tạm biệt anh Bernard giùm tôi

nhé? Cửa phòng anh ta đóng kín. Tôi có cảm giác là anh ta không muốn bị
làm phiền, nhưng tôi không muốn anh ta nghĩ tôi bất lịch sự”.

Tom trấn an cậu ta là anh sẽ giúp Bernard bình ổn lại. Tom lái chiếc xe

Alfa Romeo ra.

“Anh có thể thả tôi xuống bất kỳ chỗ nào cũng được, thật đấy,” Chris

nói.

Tom nghĩ Fontainebleau là chốn hợp lý nhất, có đường cao tốc tới

Paris ở gần đài tưởng niệm. Chris trông đúng với bản chất của một thanh
niên Mỹ cao ráo đang đi nghỉ hè, chẳng giàu cũng chẳng nghèo, và Tom
nghĩ cậu ta sẽ dễ dàng xin đi nhờ xe lên Paris thôi.

“Vài ngày nữa tôi gọi cho anh nhé?” Chris hỏi. “Tôi hào hứng muốn

biết chuyện gì đang diễn ra. Tất nhiên, tôi cũng sẽ theo dõi báo.”

“Được chứ,” Tom nói. “Để tôi gọi cho cậu nhé. Khách sạn Louisiane,

đường Seine, đúng không?”

“Đúng. Tôi không thể diễn tả hết cảm giác tuyệt vời của mình - chỉ

cần được tham quan bên trong một căn nhà Pháp đã mê ly rồi.”

À, cậu ta biết cách miêu tả đấy chứ. Nhưng mà, cậu ta cần gì phải nói

với anh, Tom nghĩ. Trên đường về, Tom lái xe nhanh hơn thường lệ. Anh
cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết chính xác mình nên lo lắng
về chuyện gì. Anh cảm thấy mất liên lạc với Jeff và Ed, và việc anh hoặc
họ cố gắng liên lạc với nhau bây giờ cũng không khôn ngoan. Anh nghĩ tốt
nhất là nên cố gắng thuyết phục Bernard ở lại đây. Chuyện đó có thể khó
khăn. Nhưng quay trở lại Luân Đôn cũng có nghĩa là buổi triển lãm
Derwatt sẽ lại đập thẳng vào mặt Bernard, các tấm poster trên đường phố,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.