THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 192

hành lang trên gác, nghe trộm. Nhưng anh biết rõ là tiếng nói trong phòng
khách sẽ không vang xa đến tận đầu cầu thang.

Bernard nói có phần gắt gỏng, “Tôi thật sự không thể trò chuyện với

những người khác trong căn nhà này. Như vợ anh. Hoặc bà quản gia”.

“Được rồi, chúng ta có thể đi chỗ khác.”
“Không.”
“Này, tôi làm sao yêu cầu bà Annette rời khỏi đây được. Bà ấy quản lý

căn nhà này. Muốn đi dạo không? Có một quán cà phê yên tĩnh…”

“Không, cảm ơn.”
Tom cầm điếu xì gà và ngả lưng dựa vào sô-pha, giờ điếu xì gà có mùi

như nhà cháy. Thường thì anh thích cái mùi này. “Tiện thể, tôi chưa nghe
được tin tức gì từ viên thanh tra người Anh kể từ lần gặp anh đâu. Hoặc từ
cảnh sát Pháp.”

Bernard không có phản ứng gì. Sau đó anh ta nói, “Được rồi, đi bộ

đi”. Anh ta đứng dậy và nhìn ô cửa sổ kiểu Pháp. “Chắc là đi qua cửa sau
đi.”

Họ đi ra bãi cỏ. Cả hai đều không mặc áo khoác ngoài dù trời lạnh.

Tom để Bernard dẫn đường tùy ý đi đâu thì đi và Bernard tiến về phía khu
rừng, về phía con đường mòn. Anh ta chậm rãi sải bước, có hơi loạng
choạng. Anh ta cạn sức do chưa được ăn gì à, Tom tự hỏi? Lát sau họ đã đi
qua chỗ từng chôn xác ông Murchison. Tom cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ ấy
khiến tóc ở cổ và sau tai anh dựng cả lên. Tom nhận ra anh không sợ chỗ
này mà sợ Bernard. Anh buông lỏng hai tay và tránh xa anh ta một chút.

Rồi Bernard đi chậm dần và quay lại, họ bắt đầu đi bộ về nhà.
“Anh đang nghĩ gì trong đầu thế?” Tom hỏi.

“À, tôi… tôi không biết chuyện này sẽ kết thúc ở đâu. Chưa gì đã

khiến một người phải chết rồi.”

“À thì… cũng đáng tiếc, đúng vậy. Nhưng thật sự thì đâu có liên quan

gì tới anh phải không? Vì anh sẽ không vẽ thêm một bức Derwatt nào nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.