THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 199

tiện thì họ càng thích, nhưng như thế vẫn làm sao khó chịu bằng tiếng la hét
của họ. Tom gọi nó là “Luật Chuyển Chỗ Pháp”

“Em đã gọi điện cho gia đình em chưa?” Tom hỏi.

“Nếu họ không có ở đó thì vẫn có người hầu.”
Cô sẽ phải lái xe gần hai tiếng “Em sẽ gọi cho anh khi tới đó chứ?”
“Tạm biệt, Bernard!” Heloise hét vọng lên từ cửa trước. Rồi quay sang

nói với Tom, người tiễn cô ra ngoài, “Còn khuya!”

Tom cay đắng nhìn theo bóng đèn đỏ của chiếc Alfa Romeo rẽ trái ở

cửa và biến mất.

Bernard đang ngồi hút thuốc lá. Từ bếp vọng ra tiếng nắp thùng rác

loảng xoảng. Tom cầm đèn pin trên cái bàn ngoài sảnh và đi vào phòng vệ
sinh thừa. Anh xuống tầng hầm và nhìn ra sau giá đựng thùng rượu nơi xác
ông Murchison từng nằm lại. May mắn là không có vết máu ở đó. Tom đi
lại lên nhà.

“Anh biết không, Bernard, anh được chào đón ở đây tối nay, nhưng

sáng ngày mai cảnh sát sẽ tới để lục soát ngôi nhà kỹ càng hơn.” Anh đột
nhiên nghĩ tới khu rừng. “Họ có thể sẽ thẩm vấn anh vài câu. Điều đó chỉ
khiến anh bực dọc hơn thôi. Anh có muốn đi trước khi họ đến không - lúc
tám giờ?”

“Có thể lắm, có thể lắm.”
Gần mười giờ tối bà Annette đi vào để hỏi xem họ có muốn uống thêm

cà phê không. Tom và Bernard từ chối.

“Cô Heloise đã ra ngoài à?” Bà Annette hỏi.

“Cô ấy đã quyết định đến thăm cha mẹ,” Tom nói.
“Vào giờ này sao! Ôi, cô Heloise!” Bà ta thu dọn các tách cà phê.
Tom cảm giác là bà ta không thích Bernard, hoặc không tin tưởng anh

ta, cũng hệt như Heloise vậy. Thật đáng tiếc, Tom nghĩ, khi họ không hiểu
được tính cách của Bernard, tính cách bề ngoài của anh ta khiến phần lớn
mọi người khó chịu. Tom nhận ra rằng cả Heloise lẫn bà Annette đều chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.