THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 206

một cục mỡ cừu mà bà Annette đã treo trên cây, tiếng đài phát thanh của bà
Annette loáng thoáng phát ra từ trong bếp, và anh cũng nghe thấy cả tiếng
thuổng đào đất của một sĩ quan cảnh sát ở phía xa xa trong rừng.

Tom nói bằng chính giọng điệu lạnh lùng vô cảm trong bức thư của

Jeff: “Chà, họ sẽ không tìm được dấu vết nào của ông Murchison ngoài đó
hết”.

“Vậy hãy để họ đào sông đi,” Bernard nói.
“Anh định báo cho họ biết điều đó à?”
“Không.”

“Mà sông nào mới được? Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi là sông

nào.” Tom chắc chắn là Bernard không biết.

Tom đang chờ cảnh sát quay lại từ khu rừng và thông báo là họ chẳng

tìm được cái gì hết. Cũng có thể họ sẽ không thèm mất công nói vậy, có thể
họ sẽ không nói gì hết. Hoặc họ sẽ đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm. Có thể
mất cả ngày trời. Hôm nay trời đẹp nên đó cũng không phải là một cách
giết thời gian nhàm chán với cảnh sát cho lắm. Ăn trưa trong làng này hoặc
một ngôi làng nào đó quanh đây, hoặc nhiều khả năng là ăn ở nhà họ trong
hạt rồi lại quay về rừng.

Tom mở bức thư của Chris ra.

Ngày 24 tháng Mười 19…

Tom thân mến,

Một tấn nữa cảm ơn anh vì những ngày tháng tao nhã mà tôi đã

được ở cùng anh. Nó khá đối lập với nơi ở bẩn thỉu của tôi ở đây,
nhưng tôi cũng khá thích nơi tôi đang ở. Tối qua tôi đã có một chuyến
phiêu lưu. Tôi đã gặp một cô gái tên là Valeric ở một quán cà phê Ở
St. Germain-des-Prés. Tôi đã mời cô ấy về khách sạn của mình uống
rượu vang. (E hèm!) Cô ấy đã ưng thuận. Tôi sống cùng Gerald
nhưng cậu ấy đã khéo léo biến mất tăm như một quý ông đích thực mà
thỉnh thoảng cậu ấy lại thể hiện. Valerie lên gác sau tôi vài phút, ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.