THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 208

“Tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nhưng… người ta không nhìn

được chỗ đó từ đây. Nó bị cây cối che khuất cả rồi.”

Tom vào nói chuyện với bà Annette trong bếp nhưng bà ta không có ở

đó. Có lẽ bà ta đã đi ra ngoài mua đồ, một chuyến đi sẽ kéo dài hơn thường
lệ vì bà ta còn phải kể chuyện cho ba đến bốn người quen là nhà họ có cảnh
sát đến lục soát để tìm ông Murchison, người được đăng ảnh trên báo. Tom
chuẩn bị một khay bia lạnh cùng một chai rượu vang và mang nó vào
phòng khách. Sĩ quan Pháp đang tán gẫu với Bernard. Nói về hội họa.

“Ai sử dụng gỗ trong rừng?” Delaunay hỏi.
“À, thỉnh thoảng có vài người nông dân, tôi nghĩ vậy,” Tom trả lời,

“họ kiếm củi. Tôi hiếm khi thấy có người đi vào đường mòn đó”.

“Gần đây thì sao?”

“Tôi không nhớ có ai.”
Ba sĩ quan ra về. Họ đã kiểm tra lại vài vấn đề: điện thoại của anh vẫn

hoạt động, bà quản gia của anh đang ra ngoài mua đồ (Tom nói là họ có thể
tìm được bà ta trong làng nếu muốn hỏi chuyện); Heloise đã đến thăm cha
mẹ cô ở Chantilly. Delaunay còn không thèm hỏi địa chỉ nhà cô.

“Tôi muốn mở cửa ra,” Tom nói khi họ đã ra về. Anh làm vậy, mở cửa

trước và ô cửa sổ kiểu Pháp.

Giá lạnh không khiến Bernard bận tâm.
“Tôi sẽ ra xem xem họ làm gì ở đó,” Tom nói và băng qua bãi cỏ đi về

phía khu rừng. Thật nhẹ nhõm khi đội quân thi hành luật đã rời khỏi nhà
anh!

Họ đã đổ đầy đất xuống hố. Gò đất gồ cao trên mặt đất, màu nâu đỏ,

nhưng họ đã đắp nó khá gọn gàng. Tom quay về nhà. Chúa lòng lành, anh
nghĩ thầm, mình còn có thể chịu thêm bao nhiêu lần thẩm vấn, tra hỏi lặp đi
lặp lại nữa? Có lẽ anh nên thấy biết ơn một chuyện, là Bernard không tự
căm ghét bản thân. Anh ta đổ lỗi cho anh. Ít nhất thì đó cũng là thái độ chủ
động, lạc quan và kiên định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.