THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 209

“À,” Tom nói, bước vào phòng khách, “họ đã dọn dẹp gọn gàng lắm.

Và chỉ nhận được đồng hai mươi xu cho nỗ lực ấy. Sao chúng ta không đi
khỏi nhà trước khi…”

Đúng lúc ấy, bà Annette mở cửa bếp ra - Tom nghe thấy tiếng động

chứ không nhìn thấy - và anh tiến lên để nói chuyện với bà ta.

“Bà Annette này, cảnh sát đã đi rồi. Tiếc là họ cũng không tìm được

manh mối gì.” Anh sẽ không đề cập đến ngôi mộ trong rừng.

“Lạ thật, không phải sao?” Bà ta nói một cách vội vã, ở Pháp thì

thường đó là cách nói ngoại giao để chuyển sang một vấn đề khác quan
trọng hơn. “Đó là một bí ẩn ở đây, không phải sao?”

“Nó là chuyện bí ẩn ở sân bay Orly hoặc Paris,” Tom trả lời bà ta.

“Chứ không phải ở đây.”

“Anh và anh Bernard có ở đây ăn trưa không?”
“Hôm nay thì không,” Tom nói. “Chúng tôi sẽ đi đâu đó. Và bà cũng

không cần bận tâm đến bữa tối nay đâu. Nếu Heloise gọi điện thì bà nhắn
giùm tôi là tối nay tôi sẽ gọi cho cô ấy được chứ? Thực ra thì…” Tom ngập
ngừng. “Tôi nhất định sẽ gọi lại cho cô ấy trước năm giờ chiều nay. Dẫu
sao đi nữa, sao bà không nghỉ hết ngày hôm nay đi nhỉ?”

“Tôi đã mua cốt-lết phòng hờ. Đúng là tôi cũng có hẹn với bà Yvonne

lúc…”

“Phải thế chứ!” Tom ngắt lời. Anh quay sang Bernard. “Chúng ta có

nên đi đâu đó không?”

Nhưng họ không thể rời khỏi nhà ngay lập tức. Bernard muốn làm gì

đó trong phòng mình, theo lời anh ta. Bà Annette (Tom nghĩ) đã rời khỏi
nhà, chắc là để ăn trưa cùng người bạn ở Villeperce. Cuối cùng Tom đành
gõ cánh cửa phòng đóng chặt của Bernard.

Trong phòng Bernard đang ngồi viết ở trước bàn.

“Nếu anh muốn ở một mình…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.