THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 211

chính thức, chưa từng bị mất một bức tranh nào hết. Tôi nghĩ nó cũng trót
lọt. Nhưng họ lại tò mò về bản thân Derwatt, và nếu anh có thể xử lý
chuyện đó lần nữa…”

“Tôi không nghĩ đó là hành động khôn ngoan đâu,” Tom nói, ngắt lời.

“Nếu anh có thể xác nhận sổ sách của chúng tôi…”
Quỷ tha ma bắt sổ sách của họ, Tom nghĩ thầm. Quỷ tha ma bắt cả thu

nhập của họ nữa. Thế còn việc ông Murchison bị giết thì sao, đó là trách
nhiệm của riêng anh chắc? Thế còn Bernard và cuộc đời anh ta nữa? Trong
một giây phút kỳ quái, dù chẳng hề nghĩ ngợi, Tom chợt nhận ra rằng
Bernard định tự tử, định tự sát ở đâu đó. Còn cả Jeff lẫn Ed vẫn mải lo lắng
về thu nhập của họ, danh tiếng của họ, và sợ phải đi tù! “Tôi có nhiều trách
nhiệm ở đây. Tôi không thể tới Luân Đôn được.” Trong sự im lặng thất
vọng đến từ phía Jeff, Tom hỏi, “Anh có biết liệu bà Murchison có bay qua
đây không không?”.

“Chúng tôi chưa nghe tin gì về chuyện đó hết.”

“Cứ để Derwatt ở nguyên nơi anh ta đang ở, bất kể đó là đâu đi nữa.

Biết đâu anh ta lại có một người bạn có một chiếc máy bay tư nhân, ai mà
biết được?” Tom cười.

“Tiện thể,” Jeff nói, vui vẻ hơn đôi chút, “chuyện gì đã xảy ra với bức

‘Đồng Hồ’ vậy? Nó bị trộm thật à?”.

“Đúng thế. Phi thường thật, không phải sao? Tôi tự hỏi ai đang thưởng

thức kho báu ấy.”

Lời nhắn nhủ cuối cùng của Jeff trước khi gác máy vẫn ngập tràn thất

vọng: sao Tom lại không ghé qua cơ chứ.

“Đi dạo thôi,” Bernard nói.
Muốn gọi cho Heloise thôi cũng không được, Tom nghĩ thầm. Tom

định hỏi xem mình có thể về phòng mười phút để gọi điện cho cô không
nhưng lại nghĩ tốt nhất nên chiều ý Bernard. “Tôi đi lấy áo khoác đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.