THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 213

vừa cố gọi cho anh.) “Với Bernard… Đúng, anh ta vẫn còn ở đây nhưng
anh nghĩ chiều nay anh ta sẽ đi, có thể là tối nay. Khi nào thì em về nhà?”

“Khi anh đã tống cổ gã điên đó đi!”

“Heloise, anh yêu em. Có thể anh sẽ đến Paris. Cùng Bernard, vì anh

nghĩ làm vậy sẽ giúp anh ta rời khỏi nhà chúng ta.”

“Sao anh lại lo lắng thế? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Không có gì hết!”

“Anh sẽ báo cho em khi tới Paris chứ?”
Tom quay xuống nhà và bật nhạc lên. Anh chọn nhạc jazz. Đĩa nhạc

không hay mà cũng chẳng dở, như anh đã để ý thấy trong vài khoảnh khắc
định mệnh của đời mình, nhạc jazz chẳng giúp ích được gì cho anh. Chỉ âm
nhạc cổ điển mới có đôi phần hữu dụng - nó xoa dịu hoặc làm anh buồn
chán, trao tự tin hoặc cướp đi sự tự tin, vì nó có trật tự, và người ta hoặc
chấp nhận hoặc từ chối trật tự ấy. Tom đổ thật nhiều đường vào cốc trà của
anh, giờ đã lạnh tanh, và uống cạn. Có vẻ đã hai ngày nay Bernard không
hề cạo râu. Anh ta định để râu giống Derwatt chắc?

Vài phút sau, họ lại đi dạo trên bãi cỏ sau nhà. Một bên dây giày của

Bernard bị tuột. Anh ta đi bốt cổ ngắn, đã bẹp rúm vì lâu năm, đế giày bám
vào mũi giày như mỏ chim non mới sinh, trông cũ kỹ một cách kỳ lạ.
Bernard có định buộc lại dây giày hay không đây?

“Đêm hôm nọ,” Tom nói, “tôi đã thử sáng tác một bài thơ hài hước có

năm câu.

Từng có một que diêm cạnh máy tính.

Số không kết hôn với vô tính,

Vô tính nói với số không ,

‘Tôi không phải như tôi thể hiện,

Nhưng con của chúng ta còn đáng tranh cãi hơn.’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.