THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 220

“Tom ở Paris đây! Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Không rõ!”

Thực ra đường truyền cũng không quá tệ nên Tom thấy không cần thử

gọi lại lần hai. Anh đeo đuổi: “Tôi không biết Bernard đang ở đâu. Anh có
nhận được tin gì từ anh ta không?”

“Vì sao anh lại đến Paris?”
Dưới tình huống nghe không thông này thì giải thích điều đó có vẻ khá

vô nghĩa. Tom cuối cùng cũng biết được rằng Jeff và Ed không nghe tin gì
từ Bernard hết.

Sau đó Jeff nói, “Họ đang cố gắng tìm Derwatt…” (Lầm bầm chửi thề

bằng tiếng Anh.) Chúa tôi, nếu tôi không thể nghe rõ anh nói gì thì tôi
không nghĩ bất kỳ người nào nghe trộm có thể nghe được…”

“Được rồi!” Tom đáp. “Kể cho tôi nghe mọi rắc rối của anh đi.”
“Vợ ông Murchison có thể…”

“Sao cơ?” Chúa lòng lành, điện thoại đúng là một thứ thiết bị điên rồ.

Loài người nên quay ngược về dùng bút, giấy, và tàu chở thư. “Không nghe
nổi một từ nào hết!”

“Chúng tôi đã bán bức ‘Bồn Tắm’… Họ đang đòi… tìm Derwatt!

Tom, giá mà anh…”

Tom đập mạnh điện thoại xuống trong bực tức, nắm lấy nó rồi nhấc

lên, sẵn sàng quát mắng tổng đài viên dưới nhà. Nhưng anh lại đặt điện
thoại xuống. Đó không phải là lỗi của cô ta. Không phải là lỗi của ai cả,
trong số những người có thể tìm được.

Chà, bà Murchison chuẩn bị qua đây, như Tom đã lường trước. Và có

thể bà ta biết về lý thuyết màu tím oải hương. Còn bức “Bồn Tắm” đã được
bán, cho ai không biết ? Vậy Bernard đang… ở đâu rồi? Athens chăng?
Liệu anh ta có bắt chước hành động của Derwatt và tự dìm mình chết ở một
hòn đảo của Hy Lạp không? Tom hình dung ra cảnh mình đi tới Athens.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.