THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 222

không phải toàn bộ. Ngôi mộ - chuyện đó quá kinh khủng. Thêm vào đó nó
sẽ biến Bernard thành một kẻ sát nhân, nhưng anh ta không phải. Tom boa
cho nhân viên thang máy, người cứ khăng khăng xách va-li hộ Heloise.

“Chuyện gì đã xảy ra với đầu anh thế?”

Tom cởi chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục sậm xen xanh dương mà

anh đã quấn quanh cổ để thấm máu. “Bernard đã đánh anh. Đừng lo, em
yêu. Cởi giày ra đi. Cả quần áo nữa. Thoải mái vào. Em có muốn uống
sâm-panh không?”

“Có chứ. Sao không?”
Tom gọi sâm-panh qua điện thoại. Anh cảm thấy lâng lâng, như thể

đang bị sốt, nhưng anh biết chỉ là do mình mệt mỏi và mất máu mà thôi.
Anh đã kiểm tra lại ngôi nhà tìm vệt máu chưa? Rồi, anh nhớ phút cuối đã
chạy lên gác chỉ để nhìn xem có máu ở đâu không.

“Bernard đâu rồi?” Heloise đã cởi giày ra và đang đi chân trần.
“Anh thật sự không biết. Có thể là Paris.”
“Hai người đã đánh nhau à? Anh ta không chịu đi à?”

“À… xô xát nhẹ thôi. Hiện giờ anh ta đang cực kỳ bất ổn. Không có gì

nghiêm trọng đâu, không có gì hết.”

“Nhưng vì sao anh lại đến Paris? Anh ta vẫn ở nhà mình à?”
Có khả năng thế thật, Tom nhận ra, dù đồ đạc của Bernard đã biến mất

khỏi ngôi nhà. Anh kiểm tra rồi. Và anh ta không thể quay vào nhà mà
không phá ô cửa sổ Pháp. “Anh ta không ở trong nhà mình đâu.”

“Em muốn xem đầu anh. Vào phòng tắm để có ánh sáng rõ hơn nào.”
Có một tiếng gõ cửa. Họ mang sâm-panh lên khá nhanh. Người phục

vụ tóc xám béo tốt cười toét miệng khi nút bần bật ra. Chai rượu được cho
vào một xô đá.

“Cảm ơn ngài,” người phục vụ nói khi nhận tờ séc ngân hàng của

Tom.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.