THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 231

CHƯƠNG 18

T

rong cơn bốc đồng vào chiều thứ Năm, Tom mua một chiếc áo mưa

màu xanh lục ở Athens, nó theo phong cách mà anh sẽ chẳng bao giờ chọn
cho mình - tức là muốn nói, Tom Ripley sẽ không đời nào chạm vào. Nó có
rất nhiều vạt và dây dợ, có vài cái dây còn được thắt bằng hai khuyên vòng,
vài cái có khóa nhỏ, như thể cái áo mưa được làm với ý định mang theo đồ
để di chuyển khẩn cấp, bình đựng nước quân đội, băng đạn, cà mèn, lưỡi lê,
một đến hai cái dùi cui. Nó có phong cách dở tệ và Tom nghĩ nó sẽ giúp
anh vào lại Luân Đôn - chỉ đề phòng trường hợp một trong các giám sát
viên nhập cảnh nhớ Thomas Ripley trông như thế nào. Tom cũng đổi ngôi
tóc từ trái sang phải, dù việc này cũng không thể hiện ra trên bức ảnh chụp
chính diện. May thay, va-li của anh không gắn tên viết tắt. Hiện giờ tiền bạc
mới là vấn đề, vì Tom chỉ có séc du lịch mang tên Ripley, thứ đó anh không
thể dùng ở Luân Đôn như đã đưa cho người hoa tiêu Hy Lạp, nhưng Tom
có đủ tiền drachma (đổi cho Heloise bằng franc Pháp) để mua vé một chiều
tới Luân Đôn và đến lúc đó thì Jeff và Ed có thể hỗ trợ tài chính cho anh.
Tom bỏ thẻ và tất cả mọi thứ có thể nhận dạng ra khỏi ví và nhét chúng vào
một cái túi quần sau được cài khuy lại. Nhưng thật sự thì anh không nghĩ
mình sẽ bị lục soát.

Anh sống sót qua bàn Kiểm soát Nhập cảnh ở Heathrow. “Anh ở đây

bao lâu?” “Tôi nghĩ là không quá bốn ngày.” “Đi công tác à?” “Đúng thế.”
“Anh sẽ ở đâu?” “Khách sạn Người Luân Đôn, phố Welbeck.”

Một lần nữa, xe buýt đi tới điểm dừng cuối cùng của tàu điện ngầm

Luân Đôn và Tom bước tới một bốt điện thoại và gọi cho studio của Jeff.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.