THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 232

Lúc đó là mười giờ mười lăm tối.

Một người phụ nữ nghe máy.

“Có anh Constant ở đó không?” Tom hỏi. “Hoặc anh Banbury cũng

được?”

“Hiện giờ cả hai người họ đều ra ngoài rồi. Xin hỏi ai gọi đấy?”
“Robert - Robert Mackay.” Không có phản ứng vì Tom chưa báo tên

mới của anh cho Jeff. Tom biết rằng Jeff và Ed hẳn phải để lại ai đó đợi
trong studio chờ Tom Ripley, một người là đồng minh của họ. “Có phải
Cynthia đấy không?”

“Đúng… thế,” giọng khá cao đáp lại.
Tom quyết định mạo hiểm. “Tom đây,” anh nói. “Khi nào thì Jeff quay

lại?”

“Ôi, Tom! Tôi đã không dám chắc đó là anh. Họ hẹn sẽ quay lại sau

nửa tiếng nữa. Anh có thể đến đây không?”

Tom bắt tắc-xi tới studio Wood ở St. John.
Cynthia Gradnor mở cửa. “Tom à… xin chào.”
Tom gần như đã quên cô ta trông như thế nào: chiều cao trung bình,

mái tóc nâu suôn thẳng dài tới vai, đôi mắt xám khá to. Giờ cô ta có vẻ gày
hơn anh nhớ. Và cô ta đã gần ba mươi. Cô ta trông có vẻ bồn chồn.

“Anh đã gặp Bernard à?”
“Phải, nhưng tôi không biết anh ta đi đâu.” Tom mỉm cười. Anh cho

rằng Jeff (và cả Ed) đã nghe lời anh và không kể cho ai nghe về nỗ lực kết
liễu tính mạng anh của Bernard. “Chắc anh ta vẫn ở Paris.”

“Ngồi xuống đi nào, Tom! Tôi có thể lấy đồ uống gì cho anh đây?”

Tom mỉm cười và giơ ra món mà anh đã mua được ở sân bay Athens.

Rượu scotch White Horse. Cynthia khá thân thiện - bề ngoài là vậy. Tom
thấy mừng.

“Bernard lúc nào cũng rầu rĩ khi triển lãm diễn ra,” Cynthia nói, pha

đồ uống. “Đấy là tôi nghe nói vậy. Dạo này tôi không thường gặp anh ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.