THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 240

và Ed nhiều năm trời dưới góc độ tình bạn), và nói, “Nào, các bạn của tôi…
sao không nói sơ cho tôi vụ ngày mai nhỉ? Còn ai đến nữa? Tôi thừa nhận
là tôi rất mệt và không ngại lên giường sớm đâu”.

Ed đang đứng đối mặt với anh. “Có bằng chứng nào chống lại anh

trong vụ ông Murchison không, Tom?”

“Theo tôi biết là không.” Tom mỉm cười. “Chẳng có gì ngoài các sự

kiện thực tế.”

“Bức ‘Đồng Hồ’ thật sự bị đánh cắp à?”
“Bức tranh nằm cùng với va-li của ông Murchison - được bọc riêng - ở

sân bay Orly. Có kẻ đã cuỗm nó đi mất, chỉ có thế,” Tom nói. “Tôi băn
khoăn không biết giờ ai đang treo nó? Họ có biết họ đã lấy được cái gì
không nhỉ? Trong trường hợp đó thì chắc nó không được treo lên đâu.
Chúng ta có nên bắt đầu với việc tóm tắt không nhỉ? Chúng ta bật chút
nhạc lên được không?”

Để tăng hiệu quả của đài radio Luxembourg, Tom chịu thử qua đồ.

Râu và lưới vẫn dính chặt vào nhau và họ thử râu nhưng không dán keo lên.
Bernard đã không nhận lại bộ âu phục màu xanh dương sậm của Derwatt và
Tom mặc áo khoác vào.

“Các anh có biết gì về bà Murchison không?” Tom hỏi.
Họ không biết gì nhiều, dù họ nhiệt tình cung cấp vài mẩu thông tin

rời rạc cho thấy bà ta, theo ý Tom, chẳng hung hăng mà cũng không nhút
nhát, không thông minh cũng chẳng ngu ngốc. Các dữ liệu đều rất chung
chung. Jeff đã nói chuyện với bà ta qua điện thoại ở Buckmaster Gallery, bà
ta gọi sau khi hẹn trước bằng điện tín.

“Đúng là một phép màu vì bà ta đã không gọi cho tôi,” Tom nói.
“À, chúng tôi bảo là không biết số điện thoại của anh,” Ed nói, “và tôi

nghĩ việc anh ở Pháp khiến bà ta chùn chân”.

“Có phiền nếu tối nay tôi gọi về nhà không?” Tom hỏi, dùng giọng của

Derwatt. “Tiện thể, ở đây tôi khánh kiệt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.