THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 244

Họ rời khỏi studio của Jeff khi mặt đĩa đầu tiên vẫn đang bật. Jeff bảo

nó sẽ tự động tắt. Anh ta nhảy lên chiếc tắc-xi đầu tiên một mình. Tom cảm
thấy đủ tự tin để tự đi, nhưng anh cảm giác là Ed không muốn mạo hiểm
như thế, hoặc không muốn rời khỏi anh. Họ cùng vào tắc-xi và xuống xe
trên một con phố cách phố Bond một con đường.

“Nếu có người hỏi chuyện thì cứ nói là tôi vô tình gặp anh đang đi bộ

tới Buckmaster nhé,” Ed nói.

“Thả lỏng đi. Chúng ta sẽ thắng lợi.”
Một lần nữa, Tom đi vào qua cánh cửa sau sơn đỏ của phòng triển lãm.

Văn phòng trống không, chỉ trừ Jeff đang nói chuyện điện thoại. Anh ta ra
dấu cho họ ngồi xuống.

“Anh chuyển máy nhanh hết cỡ giùm tôi được không?” Jeff nói. Anh

ta dập máy xuống. “Tôi vừa lịch sự gọi điện tới Pháp. Cảnh sát ở Melun.
Báo cho họ biết là Derwatt vừa xuất hiện trở lại. Anh biết đấy… Derwatt,
họ đã gọi cho chúng tôi và tôi hứa là sẽ báo tin nếu anh liên lạc lại.”

“Tôi hiểu rồi,” Tom nói. “Chắc anh chưa nói chuyện này cho báo chí

đâu nhỉ?”

“Không, và tôi cũng không nghĩ mình nên làm thế, anh thấy sao?”
“Không, cho qua đi.”

Leonard, linh hồn vô tư lự là quản lý phòng triển lãm, thò đầu vào cửa.

“Xin chào! Tôi vào đuợc không?”

“Không-ng!” Jeff thì thào nói, không nghiêm túc.
Leonard đi vào trong và đóng cửa lại, cười toét miệng khi Derwatt lần

thứ hai hồi sinh. “Tôi không tin nổi vào mắt mình nữa! Sáng nay chúng ta
chờ ai vậy?”

“Khởi động là thanh tra Webster của đội cảnh sát thủ đô,” Ed nói.
“Tôi cứ để cho bất kỳ ai…”
“Không, không phải bất kỳ ai,” Jeff nói. “Đầu tiên hãy gõ cửa, và tôi

sẽ mở cửa ra, nhưng hôm nay tôi sẽ không khóa cửa lại. Giờ thì ra đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.