THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 246

phải xử lý vài việc vặt.”

Webster đứng dậy, như một người bận rộn. “Chúng ta cứ hẹn lúc ba

rưỡi đi được không? Nếu có thay đổi thì chúng tôi sẽ báo cho anh biết qua
phòng triển lãm.” Anh ta quay về phía Jeff và Ed. “Cảm ơn hai vị rất nhiều
vì đã thông báo cho tôi về anh Derwatt. Tạm biệt các vị.”

“Tạm biệt, thanh tra.” Jeff mở cửa ra cho anh ta.
Ed nhìn Tom và nở một nụ cười thỏa mãn, môi vẫn mím chặt. “Chiều

nay nhớ hăng hái hơn một chút nhé. Derwatt hơi… mạnh mẽ hơn một chút.
Do lo lắng.”

“Tôi có lý do riêng,” Tom nói. Anh chụm các ngón tay lại và nhìn

chằm chằm vào khoảng không, điệu bộ hệt như Sherlock Holmes đang suy
tư, hẳn chỉ là một động tác vô thức vì anh cũng đang nghĩ đến một câu
chuyện trong Sherlock Holmes tương tự với tình huống này. Tom hy vọng
màn cải trang của mình sẽ không dễ bị lật tẩy. Dẫu thế nào thì nó vẫn khá
hơn một kẻ từng bị ngài Arthur

*

lật tẩy - khi một quý ông quên tháo nhẫn

kim cương của ông ta ra.

“Lý do của anh là gì?” Jeff hỏi.
Tom nhảy bật dậy. “Sẽ kể cho anh sau. Giờ tôi cần một cốc scotch.”
Họ ăn trưa ở Norughe, một nhà hàng Ý trên đường Edgware. Tom đói

ngấu và nhà hàng này cực kỳ hợp khẩu vị của anh - yên tĩnh, dễ chịu, món
mỳ ngon tuyệt vời. Tom ăn gnocchi với sốt phô mai tuyệt hảo và họ uống
hai chai Verdicchio. Ở bàn kế bên có vài nhân sĩ của đoàn Ballet Hoàng
gia, họ ngay lập tức nhận ra Derwatt, cũng như Tom nhận ra họ, nhưng
đúng phong cách Anh, những ánh mắt trao đổi sớm chấm dứt.

“Chiều nay tôi muốn đến phòng triển lãm một mình và đi qua cửa

trước,” Tom nói.

Bọn họ đã hút xì gà và uống brandy. Tom cảm thấy sẵn sàng đương

đầu với bất kỳ thứ gì, kể cả bà Murchison.

“Thả tôi xuống đây đi,” Tom nói trong tắc-xi. “Tôi thấy muốn đi bộ.”

Anh nói bằng giọng Derwatt mà anh vẫn dùng xuyên suốt bữa trưa. “Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.