THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 263

điểm đến. Nhà của Mozart, một nghệ sĩ đã chết trẻ khác. “Em yêu, em phải
đi chứ. Anh thì không chắc mình sẽ ở đây.”

“Vì sao?”

“Vì… giờ có thể anh phải tới Salzburg.”
“Ở Áo à? Không phải lại đi tìm gã điên đó chứ! Chẳng mấy nữa anh

sẽ chạy tới tận Trung Quốc mất!”

Tom lo lắng liếc nhìn điện thoại. Bà Murchison chuẩn bị gọi tới. Khi

nào? “Em đã cho bà Murchison một số điện thoại ở Paris để bà ta có thể gọi
cho anh à?”

“Đúng thế,” Heloise nói. “Một số tự bịa.” Cô vẫn đang dùng tiếng

Pháp và dần cáu kỉnh hơn với anh.

Tom tự hỏi anh dám giải thích bao nhiêu cho Heloise đây? “Và em

bảo bà ta là anh sẽ về nhà - khi nào?”

“Em nói là em không biết.”

Điện thoại reo. Nếu là bà Murchison thì bà ta đang gọi từ sân bay

Orly.

Tom đứng dậy. “Chuyện quan trọng phải nhớ,” anh vội vã nói bằng

tiếng Anh vì bà Annette đang tiến vào, “là anh không hề đến Luân Đôn.
Cực kỳ quan trọng đấy, em yêu. Anh chỉ ở Paris thôi. Nếu chúng ta phải
gặp bà Murchison thì đừng nhắc gì đến Luân Đôn nhé”.

“Bà ta sẽ tới đây à?”

“Anh hy vọng là không.” Tom nhấc điện thoại lên. “Xin chào…

Vâng… Chào bà, bà Murchison.” Bà ta muốn đến gặp anh. “Tất nhiên, như
vậy được chứ, nhưng tôi đến Paris thì có tiện cho bà hơn không?… Phải,
cũng khá xa, xa hơn từ sân bay Orly đến Paris…” Anh chẳng may mắn chút
nào. Anh có thể khiến bà ta chùn bước bằng cách chỉ đường thật rắc rối,
nhưng anh cũng không muốn khiến người đàn bà bất hạnh ấy gặp thêm bất
tiện nào. “Vậy cách dễ nhất là đi tắc-xi.” Tom chỉ đường cho bà ta tới nhà
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.