THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 269

“Có.”
Họ mang đá và cốc vào. Bà Murchison muốn gọi tắc-xi. Tới Melun.

Bà ta xin lỗi vì đến giờ mới nhờ gọi tắc-xi nhưng bà ta không biết cuộc gặp
sẽ kéo dài bao lâu.

“Tôi có thể chở bà tới Melun,” Tom nói, “nếu bà muốn đi tàu tới

Paris”.

“Không, tôi muốn tới Melun để hỏi chuyện cảnh sát ở đó. Tôi đã gọi

cho họ từ sân bay Orly.”

“Vậy tôi sẽ đưa bà đi,” Tom nói. “Tiếng Pháp của bà thế nào? Tiếng

của tôi không hoàn hảo, nhưng…”

“À, tôi nghĩ mình có thể xoay xở được. Cảm ơn anh nhiều.” Bà ta khẽ

cười.

Tom đoán là bà ta muốn nói chuyện với cảnh sát mà không có mặt

anh.

“Còn ai ở nhà này khi chồng tôi ở đây nữa không?” Bà Murchison hỏi.

“Chỉ có quản gia của tôi, bà Annette thôi. Bà ấy đâu rồi nhỉ, Heloise?”
Có thể bà ta đang ở trong phòng, mà cũng có thể đã ra ngoài mua nốt

đồ vào phút chót, Heloise nghĩ vậy và Tom tới trước phòng bà Annette và
gõ cửa. Bà ta đang khâu vá thứ gì đó. Tom hỏi bà ta có thể ra ngoài một lát
để gặp bà Murchison không.

Gần như ngay lập tức, bà Annette vào phòng khách và mặt bà ta đầy

vẻ hứng thú vì bà Murchison là vợ của người đàn ông đang mất tích. “Lần
cuối cùng tôi nhìn thấy ông ấy,” bà Annette nói, “quý ngài ấy đã ăn trưa
xong rồi đi cùng anh Tome”.

Hiển nhiên là bà Annette đã quên, Tom thầm nghĩ, việc bà ta không

tận mắt nhìn thấy ông Murchison bước ra khỏi nhà.

“Anh có muốn gì không, anh Tome?” Bà Annette hỏi.
Nhưng họ không cần gì hết và rõ ràng là bà Murchison cũng không

còn câu hỏi nào nữa. Bà Annette có vẻ miễn cưỡng rời khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.