THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 271

“Có thể,” Tom nói, rót rượu ra. Không có bài báo nào trên báo Luân

Đôn mà Tom đọc trên máy bay viết về việc Derwatt lại xuất hiện ở Luân
Đôn. Rõ ràng người Anh không thấy chuyện đó quan trọng. Tom mừng vì
anh không muốn Bernard, bất kể anh ta đang ở đâu, biết chuyện bằng cách
nào đó anh đã trèo được ra khỏi mộ. Vì sao Tom lại không muốn Bernard
biết chuyện này thì chính anh cũng còn mông lung. Nhưng hẳn là nó có liên
quan đến cảm giác của Tom về số mệnh của Bernard.

“Anh biết không, Tome, nhà Berthelin muốn chúng ta đến thưởng

rượu tối nay lúc bảy giờ đấy. Nó sẽ có ích cho anh. Em đã bảo là có thể anh
có nhà tối nay.”

Nhà Berthelin sống ở một thị trấn cách đây bảy cây số. “Anh có

thể…” Điện thoại ngắt lời Tom. Anh ra hiệu cho Heloise nghe máy.

“Em có nên báo cho ai việc anh đang ở đây không?”
Anh mỉm cười, hài lòng trước sự quan tâm của cô. “Có. Và biết đâu lại

là Noelle gọi hỏi ý kiến của em xem nên mặc gì hôm thứ Ba.”

“Đúng vậy. Có khi thế. Xin chào.” Cô mỉm cười với Tom. “Chờ chút.”

Cô đưa điện thoại cho anh. “Một người Anh cố nói tiếng Pháp.”

“Xin chào, Tom, Jeff đây. Anh khỏe không?”
“Vẫn khỏe.”

Jeff thì không được như vậy. Thói lắp bắp của anh ta đã quay trở lại,

anh ta nói nhỏ và hấp tấp. Tom phải yêu cầu anh ta nói to lên.

“Tôi vừa nói là Webster lại hỏi thăm Derwatt, xem anh ta đang ở đâu,

anh ta đã đi chưa.”

“Anh đã nói gì với anh ta?”

“Tôi bảo chúng tôi không biết anh ta đã đi hay chưa.”
“Anh có thể trả lời Webster là… anh ta có vẻ trầm cảm và có thể muốn

ở riêng một mình một thời gian.”

“Tôi nghĩ có thể Webster muốn gặp lại anh đấy. Anh ta đang bay qua

đó để gặp bà Murchison. Đó là lý do tôi gọi điện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.