THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 272

Tom thở dài. “Khi nào?”
“Có thể là hôm nay. Tôi không rõ anh ta định làm gì…”

Khi họ dập máy, Tom cảm thấy chết sững, và cả giận dữ nữa, hoặc bực

bội. Lại phải đối mặt Webster vì cái gì chứ? Tom thà ra khỏi nhà còn hơn.

“Anh yêu, chuyện gì thế?”
“Anh không thể tới nhà Berthelin được rồi,” Tom nói và cười lớn. Nhà

Berthelin là rắc rối bé nhỏ nhất của anh. “Em yêu, tối nay anh phải tới Paris
rồi mai bay tới Salzburg. Có thể là đến Salzburg ngay tối nay nếu có
chuyến bay. Vị thanh tra người Anh Webster có thể gọi điện tới chiều nay.
Em phải trả lời anh ta là anh lên Paris công tác, nói chuyện với kế toán của
anh chẳng hạn, gì cũng được. Em không biết anh sẽ ở đâu. Một khách sạn
nào đó nhưng em cũng không rõ là khách sạn nào.”

“Nhưng anh đang chạy trốn cái gì vậy, Tome?”
Tom thở dốc. Chạy trốn sao? Chạy trốn cái gì? Chạy trốn đi đâu?

“Anh không biết.” Anh đã bắt đầu đổ mồ hôi. Anh muốn tắm thêm một lần
nữa nhưng lại sợ phí thời gian. “Bảo với bà Annette là anh phải phóng tới
Paris nhé.”

Tom lên gác và lấy va-li ra khỏi tủ. Anh sẽ lại mặc chiếc áo mưa mới

xấu xí, chải lại ngôi tóc, và trở thành Robert Mackay một lần nữa. Heloise
vào phòng để giúp anh.

“Anh muốn tắm,” Tom nói và cùng lúc ấy nghe tiếng Heloise bật vòi

nước trong phòng tắm của anh. Tom lột đồ ra và bước vào dưới vòi hoa
sen, nước âm ấm, vừa vặn.

“Em có thể đi theo anh không?”
Anh ước gì cô có thể đi cùng! “Em yêu, vấn đề này liên quan tới hộ

chiếu. Anh không thể để bà Ripley vượt qua biên giới Pháp-Đức hoặc Áo
với Robert Mackay được. Mackay, con heo đó!” Tom ra khỏi vòi sen.

“Thanh tra Anh đến đây vì ông Murchison à? Anh đã giết ông ta à,

Tome?” Heloise nhìn anh, cau mày, lo lắng, nhưng còn lâu mới gọi là kích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.