THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 290

CHƯƠNG 24

T

om choàng tỉnh sau một giấc mơ bức bối, trong mơ tám kẻ nào đó (chỉ

có một kẻ trong đó anh nhận ra, Jeff Constant) trong một ngôi nhà nào đó,
chế nhạo và cười giễu anh, vì mọi chuyện đều không ổn thỏa với anh, anh
đến muộn một cái gì đó, anh chẳng tài nào thanh toán nổi một hóa đơn mà
mình phải trả, anh mặc quần đùi trong khi phải mặc quần dài, anh cũng
quên béng một buổi hẹn quan trọng. Cảm giác bất lực do giấc mơ tạo ra
quẩn quanh suốt vài phút sau khi anh đã ngồi dậy. Tom chìa tay ra chạm
vào mặt tủ đầu giường bằng gỗ dày, bóng loáng.

Sau đó anh gọi một cốc Kaffee Komplett.

Vài ngụm cà phê đầu tiên đã có ích. Anh phân vân xem nên làm gì đó

về Bernard - làm gì đây? - hay gọi cho Jeff và Ed để kể cho họ nghe những
gì đã xảy ra. Jeff chắc sẽ suy nghĩ rành mạch hơn, nhưng Tom không nghĩ
anh ta hay Ed có thể nảy ra một ý tưởng nào đó về động thái kế tiếp của
anh. Tom cảm thấy bồn chồn, tâm trạng này sẽ chẳng dẫn anh đến đâu cả.
Lý do anh phải nói chuyện với Jeff và Ed chỉ đơn giản là vì anh cảm thấy
sợ hãi và cô đơn.

Thay vì đợi trong một bưu điện ồn ào, đông đúc, Tom nhấc điện thoại

bàn trong phòng mình và báo số của Jeff ở Luân Đôn. Khoảng nửa tiếng
tiếp theo, trong lúc anh đợi điện thoại, là quãng thời gian lấp lửng kỳ lạ
nhưng cũng không quá khó chịu. Tom dần dần nhận ra rằng chính anh đã
thầm nghĩ hoặc ước Bernard đi tử tự, dù là cùng lúc ấy, vì vốn đã biết trước
anh ta chuẩn bị tự sát, Tom khó có thể đổ lên đầu mình tội bắt Bernard đi
đến bước đường cùng được. Ngược lại, Tom đã cho thấy khá rõ ràng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.