THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 315

về Anh không thì tôi cũng không nhớ. Nhưng tôi đã lấy nó theo. Chúng tôi
cứ nghĩ chỉ còn tro tàn. Nhưng không.”

Webster đang dùng đầu bút bi của mình chọc vào nó. Anh ta phát hiện

ra cái nhẫn và lấy bút gạt nó ra. “Một chiếc nhẫn bạc.”

“Tôi đã cố tình lấy nó đấy.” Tom biết hai con rắn trên nhẫn vẫn rõ hình

dạng.

“Tôi sẽ đem thứ này về Luân Đôn,” Webster nói, đứng dậy. “Nếu anh

có một cái hộp thì…”

“Chắc chắn là có rồi,” Tom nói, dợm bước ra cửa.

“Anh đã nhắc đến quyển sổ của Bernard Tufts.”
“Đúng thế.” Tom quay lại và chỉ vào quyển sổ và sổ vẽ ở góc bàn làm

việc của mình. “Chúng nằm đây. Còn tờ giấy mà anh ta đã viết…” Tom vào
phòng tắm, nơi áo choàng ngủ của anh đang móc trên giá. Tờ giấy vẫn còn
nằm trong túi áo. Tôi đã tự treo cố bằng hình nộm… Tom đưa nó cho
Webster và đi xuống gác.

Bà Annette vẫn giữ các hộp thừa và có đủ loại kích cỡ. “Anh lấy hộp

để làm gì?” Bà ta hỏi, cố gắng giúp anh.

“Cái hộp này là được rồi,” Tom nói. Những cái hộp nằm trên nóc tủ

quần áo của bà Annette và anh kéo một cái xuống. Bên trong có vài mẩu
len vụn được cuộn lại gọn gàng và anh trả chúng cho bà Annette kèm một
nụ cười. “Cảm ơn bà, bà đúng là báu vật.”

Webster đang ở dưới nhà, nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh.

Heloise chắc đã về phòng cô. Tom cầm hộp lên gác và đặt gói đồ nhẹ bẫng
vào trong, chèn thêm vài tờ báo cho kín hộp. Anh lấy dây trong xưởng vẽ
và buộc nó lại. Đó là một hộp giày. Tom mang chiếc hộp xuống nhà.

Webster vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Tom đi về phía quầy bar và rót cho mình một cốc whiskey nguyên

chất, quyết định chờ xem Webster có muốn một cốc Dubonnet không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.